TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2301 “THÀNH THẬT MỘT CHÚT!”

Lâm Tán toát mồ hồi đầm đìa, há hốc miệng nhìn người đáp xuống.

Nhưng thế vẫn chưa là gì, vài bóng người nữa từ trên trời đáp xuống, dừng sau lưng người đó.

Những người này đều mặc áo màu đỏ lửa, ai nấy tỏa ra khí tức nóng rực, dường như xác thịt bọn họ được lửa tạo thành.

Đều là cao thủ!

Mọi người kinh hãi.

“Chỗ của cậu đúng là khó tìm! Tôi đi loanh quanh Giang Thành hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được chỗ cậu”, người đến phủi phủi áo, thản nhiên nói.

“Tôn Giả đến không chịu thông báo trước, nếu báo trước một tiếng, tôi cử người đi đón ông là được rồi”, Lâm Chính cười nói.

“Không cần, tôi thích tự do đi về”, người đến nói.

Lâm Chính lắc đầu không nói gì.

Ngược lại, Lâm Tán không chịu đựng được nữa.

Mặc dù ông ta không rõ thực lực người này nông sâu thế nào, nhưng ông ta biết đó là một cao thủ cái thế không gì sánh được.

Thực lực của người đó cao hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.

“Ông ta là ai? Ông ta là ai?”.

Lâm Tán chỉ vào người đến, hét lên.

“Khốn nạn, ông là cái thá gì mà dám bất kính với Tôn Giả như vậy? Muốn chết!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận, chộp tay về phía Lâm Tán.

Lâm Tán kinh ngạc, lập tức muốn tránh đi. Nhưng tu vi ông ta bị phong ấn, cứ thế bị Thần Hỏa Thánh Nữ nhấc lên bằng một tay. Sau đó Thánh Nữ dùng kình lực, tay kia bốc lên ngọn lửa muốn đánh Lâm Tán thành tro bụi.

“Thánh Nữ, dừng tay!”, người đến cũng chính là Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói: “Thần y Lâm đang ở đây, con đừng làm càn!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ khựng lại, chỉ đành buông Lâm Tán ra, cúi đầu đáp: “Vâng, sư phụ!”.

Lâm Tán ngã xuống đất ho dữ dội, nhưng gương mặt ông ta méo mó, cực kỳ kinh hãi.

Mặc dù tu vi ông ta bị phong ấn, nhưng ông ta cảm nhận được tu vi của Thánh Nữ gì đó cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của ông ta.

“Đây rốt cuộc là ai? Bọn họ… bọn họ rốt cuộc là ai? Đây đều là người của cậu sao, thần y Lâm?”, Lâm Tán run rẩy nói.

Nhưng không đợi Lâm Chính trả lời, đám người Trương Thất Dạ ở bên này đã hoàn hồn.

Trương Thất Dạ dẫn đầu, chắp tay hành lễ: “Vãn bối Trương Thất Dạ bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.

Dứt lời, đầu Lâm Tán ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.

“Thần… Thần Hỏa… Tôn Giả?”.

Đám người Nguyên Tinh sửng sốt, đâu ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại đến đây, không dám chậm trễ, lập tức tiến lên hành lễ.

“Vãn bối bái kiến Thần Hỏa Tôn Giả!”.

“Ừm!”.

Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, nói: “Không cần khách sáo!”.

“Cảm tạ Tôn Giả!”.

Mọi người lùi ra sau, ai nấy vô cùng kích động.

Lần này, cuối cùng bọn họ đã biết vì sao Lâm Chính lại bình thản như vậy.

Có một vị Phật lớn như thế này ở đây thì còn sợ gì nhà họ Lâm?

Đây là con át chủ bài của Lâm Chính!

Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!

Lâm Tán sửng sốt, vẻ mặt đầy sợ hãi. Lúc này, ông ta chợt hiểu ra mọi chuyện, cả người run rẩy.

Lần này gia tộc Lâm Thị sắp gặp nạn rồi!

Sắp gặp nạn lớn rồi!

Phải thông báo cho bọn họ rời khỏi đây!

“Thần y Lâm, người này là ai? Sao lại dám vô lễ như vậy?”.

Thần Hỏa Tôn Giả liếc mắt nhìn Lâm Tán đang có vẻ mặt đờ đẫn, lên tiếng hỏi.

Nhưng Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Là một kẻ điên gây rối! Từ Thiên, đưa ông ta xuống dưới đi!”.

“Vâng!”.

Từ Thiên lập tức đứng dậy, sai người kéo Lâm Tán đi.

Lâm Tán không phản kháng, đầu óc hỗn loạn, không ngừng suy nghĩ làm sao để trốn thoát, làm sao để thông báo cho gia tộc chính Lâm Thị, để tất cả mọi người rời khỏi Giang Thành.

Đúng lúc đó, Lâm Tán đột nhiên cảm giác được điều bất ổn…

“Đợi đã, Thần Hỏa Tôn Giả không biết mình là ai? Thần y Lâm không nói với ông ta là cậu ta gặp rắc rối gì sao?”.

“Vả lại… Thần Hỏa Tôn Giả hỏi về mình, thần y Lâm cũng không nói rõ thân phận của mình?”.

“Cậu ta định làm gì?”.

“Vì sao cậu ta không cầu xin Thần Hỏa Tôn Giả giúp đỡ? Nhìn bọn họ có vẻ quan hệ rất tốt kia mà?”.

“Không hay!”.

Trên mặt Lâm Tán không còn chút sắc máu, cả người lạnh lùng đến tột độ.

Ông ta nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ!

Nếu nói trong lúc không hay biết gì người nhà họ Lâm ra tay với thần y Lâm, không cẩn thận làm Thần Hỏa Tôn Giả bị thương… vậy chẳng phải… gia tộc chính Lâm Thị sẽ tuyên chiến với Thần Hỏa Tôn Giả hay sao?

Thần y Lâm muốn khơi lên thù hận giữa Thần Hỏa Tôn Giả và gia tộc chính Lâm Thị.

“Không! Không! Không! Không!”.

Nghĩ đến đó, hai mắt Lâm Tán như sắp nứt ra, cơ thể run rẩy điên cuồng, cảm giác răng cũng đang đánh cầm cập.

Ông ta ngẩng đầu, phát điên lên giãy giụa.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Cút ra cho tôi!”.

“Thành thật một chút!”, Từ Thiên giữ chặt ông ta, kéo ông ta vào phòng giam.

“Thả tôi ra! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế! Thần y Lâm! Cậu sẽ không được chết tử tế!”.

Lâm Tán gào lên thảm thiết.

Nhưng… không có tác dụng gì!

Lâm Tán gào một hồi, sau đó ngồi tê liệt dưới đất, vô cùng suy sụp.

“Tiêu rồi, tiêu hết rồi…”.

Đọc truyện chữ Full