Gia tộc Lâm Thị.
Một người đàn ông cao gần hai mét, khí tức hùng hậu, mặc áo bào vàng đi qua đi lại trong đại sảnh.
Bước chân ông ta rất nhanh, tỏ ra sốt ruột bất an.
Ông ta đang đợi tin tức.
Ở bên dưới, Lâm Anh Hùng, Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên đều cúi đầu khom lưng, không dám lên tiếng.
Ba người họ đã nghe được một ít tin tức liên quan đến Giang Thành.
Tình hình rất tồi tệ.
Nhưng bọn họ lại không thể làm gì, chỉ đành đợi người đưa tin báo cáo tin tức.
Đúng lúc này, một người của gia tộc Lâm Thị vội vã chạy vào đại sảnh.
“Đại nhân! Đại nhân! Giang Thành truyền tin tức đến!”, người đó sốt sắng gọi, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại.
Người áo vàng đang đi qua đi lại vội vàng tiến tới, giành lấy điện thoại, nghe máy.
“Tin tức thế nào?”, người mặc áo vàng quát khẽ.
“Đại nhân, tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Tôi muốn quay về! Tôi muốn quay về!”.
Người đưa tin ở đầu bên kia điện thoại khóc thành tiếng.
Nhưng gã còn chưa nói được hai câu.
Rắc!
Một tiếng động quỷ dị vang lên, sau đó điện thoại bị ngắt máy, người đưa tin không còn động tĩnh gì nữa.
Người mặc áo vàng kinh hãi, liên tục gọi đến mấy số điện thoại.
Nhưng dù ông ta có gọi thế nào, điện thoại vẫn không thể kết nối.
“Xảy ra chuyện rồi!”, người mặc áo vàng lẩm bẩm.
“Báo!”.
Lúc này lại có một người của gia tộc Lâm Thị chạy vào, dâng một bức thư lên bằng hai tay, nói: “Đại nhân, đảo Thần Hỏa gửi thư đến, mời người hãy xem qua”.
“Đảo… Đảo Thần Hỏa?”.
Người mặc áo vàng biến sắc, vội vàng đi tới, cầm lấy bức thư xé ra xem, lập tức biến sắc.
“Đại nhân… nội dung thư là gì?”, Lâm Anh Hùng hỏi.
Người mặc áo vàng cầm lấy bức thư, cả người run rẩy, mắt nhìn chằm chằm nội dung trong thư. Một lúc lâu sau ông ta mới đặt thư xuống, nhìn mấy người họ với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Các người… làm việc kiểu gì vậy?”.
“Chúng tôi?”.
Lâm Anh Hùng, Lâm Hạo Thiên và Lâm Cốc đều sững sờ.
“Đại nhân… tôi… tôi không hiểu ý của đại nhân…”, Lâm Anh Hùng sửng sốt.
Người mặc áo vàng vô cùng tức giận, không trả lời mà ném bức thư trong tay cho anh ta.
Lâm Anh Hùng vội vàng nhặt lên xem, chỉ một cái liếc mắt đã đứng sững tại chỗ.
“Anh Hùng, trong thư nói gì vậy?”, Lâm Cốc vội hỏi.
Lâm Anh Hùng ngơ ngác nói: “Thần Hỏa Tôn Giả… đã đến Giang Thành…”.
“Cái gì?”.
Lâm Cốc và Lâm Hạo Thiên há hốc miệng.
“Vài hôm nữa, Thần Hỏa Tôn Giả sẽ đến thăm gia tộc chính chúng ta… Theo như trong đó viết, ông ta đến để… khởi binh vấn tội!”, Lâm Anh Hùng nuốt nước bọt, nói.
Khởi binh vấn tội?
Hai người lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ Thần Hỏa Tôn Giả… cùng một phe với Lâm Chính?
“Giải thích được rồi, mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi. Thần Hỏa Tôn Giả đang ở Giang Thành… vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng”, Lâm Cốc ngây ngốc nói.
Những người khác không lên tiếng.
“Rút quân ở xung quanh Giang Thành về hết đi! Ngay lập tức! Tạm thời… đừng nhắm vào thần y Lâm, đợi xử lý xong chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả rồi tính sau”, người mặc áo vàng hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn.
“Tuân lệnh!”.
Ba người cùng nhau hô lên, sắc mặt trắng bệch.
…
Giang Thành.
Học viện Huyền Y Phái.
Sau khi thăm hỏi Lâm Chính, Thần Hỏa Tôn Giả dẫn theo người của đảo Thần Hỏa rời đi.
Còn bọn họ muốn đi đâu, đương nhiên Lâm Chính biết rõ.
Thần Hỏa Tôn Giả vừa đi, Lâm Chính đã ngồi dậy trên giường bệnh.
“Thầy, chúng ta có cần thêm dầu vào lửa không?”, Tần Bách Tùng đi tới, cung kính hỏi.
“Thêm dầu gì?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn ông ta.
“Ví dụ như… làm tang lễ cho cậu…”.
“Làm cái con quỷ, tôi còn chưa chết!”, Lâm Chính không nhịn được mắng chửi: “Tôi giả vờ bị thương nặng chứ không phải giả vờ làm người chết, làm tang lễ cái gì?”.
“Tôi sơ ý rồi, tôi sơ ý rồi…”.
“Ông về trước đi, nếu người của đảo Thần Hỏa hỏi thì cứ nói tình trạng của thần y Lâm đã tốt hơn. Tôi nghĩ chắc bọn họ đang trên đường đến gia tộc Lâm Thị, đợi bọn họ hỏi tới thì mọi chuyện đã xong xuôi, tôi chết hay không đã không còn quan trọng”.
“Thầy anh minh”.
“Anh minh? Chỉ thế thì không đủ, vẫn phải thêm một bước nữa. Đi thôi, tôi phải đi xem xem đội trưởng đội Thí Long bị bắt về kia, còn cả Lâm Tán!”.
“Tôi sẽ đi gọi Từ Thiên tới đây!”.
Tần Bách Tùng cung kính nói.
Theo sự sắp xếp của Từ Thiên, Lâm Chính xuống tầng hầm.
Môi trường chỗ ở của Lâm Tán chắc chắn không tốt bằng Bạch Họa Thủy, ông ta chỉ có một căn phòng nhỏ, ăn uống ỉa đái đều ở trong đó.
Đợi đến khi Lâm Chính nhìn thấy ông ta, vẻ mặt ông ta rất tiều tụy, đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn, trông có vẻ cực kỳ thê thảm.
“Ông Lâm Tán, tôi nghĩ ông đã biết chuyện sau đó rồi nhỉ?”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Lâm Tán nhìn thấy Lâm Chính thì sắc mặt như tro tàn, im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu cậu không xuất hiện, tôi còn cảm thấy sự việc có thể xoay chuyển. Nếu cậu đã xuất hiện… vậy thì có nghĩa mọi thứ đã xong…”.
“Gia tộc Lâm Thị có người thông minh như ông, vì sao còn cử ông đi tìm chết?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Lâm Tán không nói gì.
“Được rồi, ông Lâm Tán, tôi đến đây chỉ để hỏi ông chuyện liên quan đến gia tộc Lâm Thị, hi vọng ông có thể phối hợp với tôi, nói ra những gì ông biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, cậu đừng phí công nữa, tôi không thể nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì về gia tộc Lâm Thị, cậu hãy từ bỏ ý định đó đi”, Lâm Tán lạnh lùng nói.
“Ông không nói?”.
“Tôi sẽ không nói cho cậu một chữ nào”.
“Thế thì thật đáng tiếc, tôi vốn chỉ muốn tìm người đáng chết để thanh toán ân oán, nhưng ông không nói thì tôi chỉ đành tìm toàn bộ người của gia tộc Lâm Thị tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.
Lâm Tán sửng sốt, đột nhiên thay đổi ánh nhìn, không tin nổi nhìn anh: “Cậu… cậu có ý gì?”.
“Còn không hiểu nữa sao? Lâm Tán! Tôi cũng họ Lâm, ông cũng họ Lâm, ông không có chút nghi ngờ gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên cười hỏi.
Lời này vừa nói ra, Lâm Tán như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Cậu… Lẽ nào cậu… là người của gia tộc chính?”.
“Không! Tôi không phải, tôi là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh!”, Lâm Chính nói: “Nhưng đó là trước kia, bây giờ không phải nữa rồi!”.
Lâm Tán hoàn toàn sững sờ.
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?
Đó cũng là người nhà họ Lâm!
Một kỳ tài khủng khiếp vô song như vậy lại đứng về phía đối lập với nhà họ Lâm?!
Rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc đám vô dụng của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đã làm gì?
Lâm Tán gào thét trong lòng.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh… có lỗi với cậu phải không…”.
Lâm Chính im lặng trong chốc lát, thản nhiên nói: “Bọn họ đã hại chết mẹ tôi, còn định giết tôi…”.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Rốt cuộc đám vô dụng đó đã làm gì?”.
Lâm Tán nắm chặt lồng giam gào lên.
“Tôi không còn quan tâm bọn họ đã làm gì nữa, bây giờ tôi chỉ muốn bọn họ chết!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cất giọng trầm khàn: “Nếu ông không phối hợp với tôi, ông… cũng phải chết!”.