Nghe thấy câu hỏi đó, Trương Kỳ Nhan bật cười. Nụ cười mang vẻ giễu cợt và khinh thường. Cô ta nheo mắt nhìn Lâm Chính nhưng không nói gì. Có lẽ lúc này im lặng chính là sự kinh thường đỉnh cao nhất.
Nhiều người cười theo. Có người không nhịn được thêm nữa bèn lên tiếng: “Tên nhà quê tới từ đâu vậy? Đến cả cô Trương – đại minh tinh mà còn không biết sao. Anh đã từng nghe qua bài hát ‘Tâm băng’ chưa? Anh không biết top 20 những nữ minh tinh có thu nhập cao nhất là những ai hả? Anh không biết doanh thu phòng vé của cô ấy đã lên tới hàng trăm triệu tệ sao? Cô ấy không nổi tiếng, lẽ nào anh nổi tiếng? Đúng là đồ nhà quê. Cũng không tự coi lại mình là ai!”, dứt lời, đám đông bật cười haha.
“Được rồi cô Trương, đừng lãng phí thời gian với loại người này nữa. Đạo diễn Trần, nếu ông không giải quyết được thì chúng tôi về trước. Ở đây đông người quá, tôi thấy thối. Tôi ghét bầu không khí này”, Tiếu Nam chau mày.
“Đúng là chẳng ra làm sao, không thể bằng thành phố được. Tôi thấy buổi quay hôm nay bỏ đi”, Trương Kỳ Nhan lắc đầu.
Trần Hỉ cũng bực lắm. Thù lao của hai người này không hề thấp. Chậm trễ một ngày là tốn thêm cả đống tiền. Tới khi đó biết ăn nói thế nào với bên đầu tư đây.
“Xông lên cho tôi, đuổi bọn họ đi”, Trần Hỉ gằn giọng.
“Đạo diễn Trần. Như vậy không hay lắm đâu. Người đông thế này, nếu có ai mà quay phát lên mạng cảnh chúng ta đàn áp thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tổ phim mất”, người nhân viên bên cạnh lên tiếng.
“Vậy thì bao vây lại, đánh kín. Chặn đám fan đừng để cho họ quay được chẳng phải là xong sao? Chuyện này còn phải để tôi dạy nữa à?”, Trần Hỉ gầm lên.
“Điều này...thôi được”, đám đông gật đầu, sau đó lập tức ra tay. Cả đám la lên, vài người bảo vệ đang nằm dưới đất cũng bò dậy, cười dữ tợn với Lâm Chính và Liễu Như Thi.
Đám đông vội vàng lấy điện thoại ra chụp. Thế nhưng Lâm Chính và Liễu Như Thi đã bị vây kín, bọn họ không chụp hay quay được gì.
“Bọn họ định làm gì vậy?”
“Chắc là ra tay rồi đấy”.
“Đúng là bỉ ổi, còn không cho chúng ta quay lại”.
“Hai người đó đúng là đen đủi mà”.
Người qua đường xôn xao bàn tán. Trương Kỳ Nhan và Tếu Nam nhéo mắt cười. Đây không phải là lần đầu bọn họ thấy Trần Hỉ sử dụng thủ đoạn như thế này.
“Các người định làm gì vậy? Đứng lại cho tôi", Liễu Như Thi tái mặt, hét lớn.
“Như Thi, không sao đâu. Tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói. Liễu Như Thi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Đưa bọn họ đi. Nếu phản kháng thì đấm cả hai chân hai tay cũng không sao”, người bảo vệ trước đó tấn công Lâm Chính gầm lên.
“Ok la!”
“Xông lên”, đám đông mừng lắm, ai cũng thò tay ra chộp lấy Liễu Như Thi. Cô gái đó xinh thế cơ mà. Đương nhiên là họ không thể bỏ qua cơ hội có thể sàm sỡ này.
Liễu Như Thi tái mặt. Đúng lúc này, có tiếng quát vang lên.
“Dừng tay hết cho tôi”, giọng nói vang lên, cả đám thất kinh, vội vàng quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm người lao vào, đồng thời còn vác theo rất nhiều máy móc thiết bị giống như một tổ phim. Khi mọi người nhìn thấy người đi đầu tiên thì tất cả đều hết hồn.
“Ôi trời ơi. Là đạo diễn Tống Kinh”.
“Đạo diễn Tống Kinh tới rồi”.
“Ôi trời, đạo diễn quay bộ phim ‘Chiến hổ’ đúng không?”
“Hôm nay gặp người thật rồi", đám đông hét lên. Ai cũng điên cuồng chụp ảnh.
May mà có những người đi cùng ngăn lại, nếu không, cả hiện trường đã bị mất kiểm soát rồi.
“Tống Kinh”, Trần Hỉ bàng hoàng. Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan cũng giật mình.
“Vô duyên vô cớ sao Tống Kinh lại tới đây chứ?”
“Tôi nghe nói ông ta đang quay phim ở Thượng Hỗ mà. Hôm nay cũng là ngày quay, sao lại chạy tới Giang Thành chứ?”, hai người bọn họ lầm bầm. Một giây sau, hai người họ đã phải nín thở. Bao gồm cả Trần Hỉ cũng vậy.
Bọn họ thấy Tống Kinh ra sức đẩy những người đang bao vây Lâm Chính ra và đứng trước mặt anh, cung kính cúi mình: “Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”
Cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Hộ trố tròn mắt.
“Chủ…tịch Lâm sao? Người này là chủ tịch Lâm?”
“Thật hay giả vậy?”
“Không thể nào”.
Những tiếng nghi ngờ vang lên. Nhưng ngay sau đó thì họ đã phải im bặt. Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt như thiên thần của mình. Trong nháy mắt, cả hiện trường hóa đá.
Ba giây sau...
“Woa!”, tiềng hò reo rầm trời vang lên.
“Là chủ tịch Lâm. Là chủ tịch Lâm đấy”.
“Thần y Lâm! Em yêu anh!”
“Thần y Lâm, xin anh hãy nắm tay em một lần thôi. Ước nguyện cả đời em là được nắm tay anh”.
“Mẹ ơi, con được gặp thần y Lâm rồi. Con được gặp thần tượng rồi”.
“Thần y Lâm. Huhu...”, vô số người gào khóc, điên cuồng lao vào trong. Cả hiện trường bị mất kiểm soát.
Liễu Như Thi nhìn đám người như phát điên bằng vẻ không dám tin. Cô bàng hoàng. Những người này là fan cuồng sao?
Hình như đúng là vậy. Lâm Chính từng tham gia đóng ‘Chiến hổ’, nhưng cô tin những người này thích anh không chỉ đơn giản là vì anh từng đóng phim. Mà vì anh là thần y Lâm.
Anh đã cung cấp vô số các loại thuốc, thành lập ra Huyền Y Phái chữa bệnh mỗi ngày và cứu sống không biết bao nhiêu những người nghèo khổ, khiến họ có cuộc sống mới. Bọn họ không chỉ yêu quý anh mà còn sùng bái anh.
Liễu Như Thi có thể nhận ra ánh mắt họ nhìn anh khác hẳn cách nhìn dành cho Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan.
Cô nín thở, khẽ mỉm cười. Tốt quá rồi!
Những người bao vây Lâm Chính lập tức giải tán. Đám bảo vệ cũng luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Bọn họ nào ngờ người mà họ sắp xử lý lại chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.
“Đưa hết đi giao cho Từ Thiên xử lý”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Dạ”, Tống Kinh gật đầu, lập tức ra hiệu với người đằng sau, vài người bảo vệ tới từ Kỳ Lân Môn lập tức lao lên, ghì đám người kia xuống và lôi đi.
“Phải rồi, người bảo vệ này chăm sóc đặc biệt cho tôi nhé”, Lâm Chính chỉ vào người trước đó định đánh anh.
“Vâng chủ tịch Lâm”, Tống Kinh gật đầu.
“Thần y Lâm tha mạng. Xin thần y Lâm”, người bảo vệ hét lớn nhưng vô ích.
Lâm Chính quay qua nhìn Trần Hỉ và bước tới. Trần Hỉ giật mình, cảm thấy ớn lạnh toàn thân...
“Cô Trương, cô cũng là người trong ngành, cô xem tôi có đủ nổi tiếng không?”, Lâm Chính nhìn Trương Kỳ Nhan và điềm đạm hỏi.