TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2314 "ĐÂY LÀ KẾ KHÍCH TƯỚNG HẢ?".

"Hỏa chủng là cái gì?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.

"Đó là một thứ bảo vệ cơ thể, cậu nắm giữ hỏa chủng thì sẽ không bị các chân hỏa thần hỏa trong Lưu Viêm Trũng ăn mòn, không đến mức bị thiêu thành tro, gần giống như một loại phù hộ thân. Nhưng... hỏa chủng này không phải người bình thường có thể nắm giữ được", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.

"Tại sao lại vậy?".

"Bởi vì khi nắm giữ hỏa chủng, nhiệt lượng của hỏa chủng sẽ xâm nhập vào cơ thể của người nắm giữ trong chớp mắt. Người nắm giữ sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị thần hỏa thiêu đốt, vô cùng đau đớn, người bình thường có thể nắm được mấy giây đã cảm thấy không dễ dàng gì. Người có ý chí không kiên cường sẽ lập tức vứt bỏ nó. Nếu thần y Lâm không có ý chí khác người, thì đừng động vào hỏa chủng này. Bởi vì không ít người đã bị hỏa chủng làm cho tinh thần suy sụp, thậm chí có người do thực lực không đủ, bị hỏa chủng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng. Nên nếu cậu muốn nắm giữ thứ này thì hãy suy nghĩ kĩ càng", Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói.

Lâm Chính trầm ngâm.

Một lát sau anh mới bình thản nói: "Bây giờ hỏa chủng đang ở đâu?".

"Cậu thực sự muốn sao?".

"Tôi chắc chắn lửa ở Lưu Viêm Trũng còn đáng sợ hơn hỏa chủng, nếu vậy thì tại sao không thêm một lớp bảo đảm chứ?".

"Cũng chưa chắc, sở dĩ hỏa chủng bảo vệ được cậu, không để lửa ở Lưu Viêm Trũng xâm nhập ăn mòn, là vì ngọn lửa của hỏa chủng cao quý hơn mạnh mẽ hơn. Bây giờ hỏa chủng đang vào thời kỳ ngủ đông, nên cậu có thể nắm giữ, nếu nó thức tỉnh... thì chẳng khác nào một quả bom, sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn nào, cậu hãy nghĩ cho kĩ", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.

"Ông yên tâm, tôi đã nghĩ kĩ rồi".

"Nếu vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, ngày mai tôi sẽ bảo Thánh Nữu mang hỏa chủng đến cho cậu. Lần này để Thánh Nữu đi cùng cậu đến Lưu Viêm Trũng đi. Nếu trên đường đi hỏa chủng xảy ra tình huống đột xuất, thì ít nhất cô ấy cũng có thể giải quyết giúp cậu", Thần Hỏa Tôn Giả nói.

Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi gật đầu: "Cũng được, cảm ơn ý tốt của Tôn Giả".

Lâm Chính tắt điện thoại, ngày hôm sau, quả nhiên Thần Hỏa Thánh Nữ đến Giang Thành.

Trong trang viên.

Thần Hỏa Thánh Nữ lấy một chiếc hộp sắt màu đen ra, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính mở hộp ra, chỉ thấy bên trong sáng rực, một ngọn lửa giống như ngọn nến đang chập chờn trong hộp sắt.

Ngọn lửa này có màu trắng như tuyết, hơn nữa không có nhiệt độ, thoạt nhìn rất vô hại, hoàn toàn không giống lửa.

"Đây chính là hỏa chủng sao?".

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy".

"Nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, hơn nữa cũng không có nhiệt độ".

"Anh chắc chứ?".

Thần Hỏa Thánh Nữ liếc anh một cái, rồi bỗng lấy ra một đôi găng tay đặc chế, lấy hỏa chủng ra khỏi hộp.

Khoảnh khắc hỏa chủng rời khỏi hộp sắt.

Vèo!

Nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng vọt, cỏ dưới đất lập tức bốc cháy, cây cối xung quanh cũng cháy hừng hực, thậm chí trang viên phía sau cũng bốc khói.

Lâm Chính toàn thân đỏ rực, mồ hôi như tắm, vô cùng kinh ngạc.

"Chiếc hộp sắt này là do sư tôn đặc chế, có thể phong tỏa nhiệt độ của hỏa chủng, nếu không không thể mang nó đi được", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.

"Vậy sao? Thế nếu không có chiếc hộp sắt này, thì chẳng phải sẽbị thiêu rụi quần áo sao?", Lâm Chính nói.

"Điều đó thì không, nhiệt độ bình thường của hỏa chủng lúc ngủ đông chỉ có thể thiêu cháy ít hoa cỏ, chứ chưa phá được khí tức hộ thể của anh, sao có thể làm cháy quần áo của anh được chứ? Anh đeo chiếc hộp này trên người, lúc dùng thì đeo găng tay đặc chế này lấy ra là được".

"Dùng như thế nào?", Lâm Chính hỏi.

"Đơn giản thôi, nuốt vào trong bụng".

"Cái gì?".

Lâm Chính biến sắc: "Nuốt... nuốt vào?".

"Nếu không hỏa chủng bảo vệ anh kiểu gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ sẵng giọng nói.

"Thế chẳng phải sẽ nướng chín lục phủ ngũ tạng của tôi sao?", Lâm Chính ngạc nhiên.

"Nếu không thì sao? Anh tưởng hỏa chủng là đồ vật bình thường à? Anh không muốn sức lửa của Lưu Viêm Trũng thiêu chết, thì nuốt nó vào bụng đi. Tuy vô cùng đau đớn nhưng chắc là vẫn hơn chết nhỉ?".

"Việc này..."

Lâm Chính trầm ngâm.

"Nào, anh nuốt nó trước đi, để tôi xem anh có chịu được sức lửa này không. Nếu anh không chịu nổi, không dùng được nó, thì để tôi mang nó về, kẻo bảo bối này lại bị người ta để mắt đến, nếu nó bị cướp mất thì toi", Thần Hỏa Thánh Nữ nói, rồi đưa hỏa chủng cho Lâm Chính.

Lâm Chính do dự một lát rồi đeo găng tay vào, nhận lấy hỏa chủng, nhìn nó một lúc.

"Sao vậy? Thần y Lâm nổi tiếng như cồn sợ rồi à? Ngay cả sư phụ tôi anh cũng dám khiêu chiến thì sợ gì ngọn lửa bé nhỏ này chứ?", Thần Hỏa Thánh Nữ cười khinh miệt.

"Đây là kế khích tướng hả?".

"Anh nghĩ phải thì là phải".

"Cô có vẻ coi thường tôi đấy".

"Không phải là coi thường anh, để tôi nói cho anh biết vậy. Sư phụ từng quen biết rất nhiều bậc đại năng tu luyện Viêm Thuật, trong đó có không ít người muốn mượn dùng hỏa chủng để tu luyện. Nhưng trong số những người này, người nắm giữ hỏa chủng lâu nhất sau khi nuốt vào cũng chỉ cầm cự được 30 giây. Thần y Lâm, anh không tu luyện Viêm Thuật, tôi nghĩ chắc chắn là anh dám nuốt, nhưng chẳng nghĩa lý gì đâu. Anh cùng lắm chỉ cầm cự được bốn năm giây, nhưng thực ra ở nơi hung hiểm như Lưu Viêm Trũng thì bốn năm giây hiển nhiên là không đủ. Tôi khuyên anh đừng đến Lưu Viêm Trũng mạo hiểm làm gì", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.

"Đây là ý của cô hay là ý của Thần Hỏa Tôn Giả?", Lâm Chính lại hỏi.

"Có thể nói là ý của cả tôi và sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói: "Sư phụ không giỏi khuyên nhủ, ông ấy bảo tôi đến không phải thực sự muốn giúp anh, mà là muốn tôi đến khuyên anh. Ông ấy muốn tôi cho anh thấy uy năng của hỏa chủng, để anh biết khó mà lui. Trên thực tế, hỏa chủng có thể bảo vệ tính mạng của anh, nhưng thực lực của anh không đủ, nên nó cũng không thể hoàn toàn bảo vệ được. Sư phụ muốn tôi nói cho anh biết sự hạn chế của hỏa chủng, để anh từ bỏ suy nghĩ đến Lưu Viêm Trũng. Ít nhất cũng không cần vì Thiên Hỏa gì đó mà liều mạng".

"Hóa ra là vậy".

Lâm Chính gật đầu, sau đó dứt khoát nhét hỏa chủng vào miệng.

"Thần y Lâm!".

Thần Hỏa Thánh Nữ cuống quýt kêu lên.

Nhưng Lâm Chính đã nuốt nó.

Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, miệng há ra, khuyên nữa cũng vô ích.

Hỏa chủng vào bụng, làn da Lâm Chính bắt đầu trở nên đỏ rực, toàn thân tỏa ra rất nhiều khói.

Anh mở to mắt, nhìn trân trân về phía trước với vẻ khó tin, hơi thở dồn dập, mũi miệng phun ra rất nhiều khói trắng.

Một lát sau.

Phịch!

Lâm Chính quỳ xuống đất, hai tay chống người, thở lấy thở để.

"Nóng! Nóng! Nóng!".

Lâm Chính vừa thở vừa nói.

"Thần y Lâm, nếu anh không chịu nổi thì hãy vận khí nôn hỏa chủng ra đi", Thần Hỏa Thánh Nữ quát.

Lâm Chính vẫn thở hổn hển, không ngừng kêu gào đau đớn, nhưng... không có ý định nôn ra...

"Anh không nghe thấy lời tôi nói sao?".

Thần Hỏa Thánh Nữ nhíu mày.

"Không... không được... Cố... cố thêm chút nữa...", Lâm Chính khàn giọng đáp.

Đọc truyện chữ Full