Nhìn thấy vật đó, nhiều người hét lên kinh hãi.
Ngay cả Lâm Chính cũng ngạc nhiên không thôi.
“Đây là người máy sao?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Đây là một cỗ máy chiến tranh”, Dịch Tiên Thiên khẽ giọng nói: “Cậu Lâm, đây là cỗ máy do người xưa chế tạo, thành phần kết cấu trong đó cực kỳ đặc biệt, hơn nữa còn cực kỳ hiếm có, cực kỳ ít lưu truyền đến bây giờ. Trong những cỗ máy chiến tranh mà tôi biết, tất cả đều đã bị hư hỏng, loại người máy còn nguyên vẹn, có thể vận hành như thế này cũng là lần đầu tôi thấy. Thứ này… giá trị rất cao!”.
Thương Minh có quy mô bao trùm khắp cả nước Long Quốc.
Nếu ngay cả Dịch Tiên Thiên cũng đã nói như vậy, đủ để thấy mức độ quý giá của nó.
Nếu có thể mang nó về nghiên cứu khoa học, chắc hẳn có thể giúp khoa học kĩ thuật phát triển nhanh chóng.
Khoa học kỹ thuật và trí tuệ bao hàm trong đó chắc chắn là vô cùng tận.
“Trí tuệ của người xưa đúng là khó mà tưởng tượng”, Lâm Chính không khỏi cảm khái.
“Xem ra phẩm cấp của người máy này rất cao, còn cao hơn hai người máy đã hỏng mà Thương Minh chúng tôi cất giữ. Cậu Lâm, nó không dễ đối phó đâu”, Dịch Tiên Thiên nói.
Lâm Chính gật đầu.
Mọi người đều đến đây vì Lưu Viêm Trũng, bây giờ có cơ hội vào Lưu Viêm Trũng, sao bọn họ có thể bỏ qua?
Thế là chẳng mấy chốc đã có kẻ thế mạng nhảy ra.
“Một đống sắt vụn sao có thể chặn đường tôi? Tôi lên trước!”.
Đó là một thanh niên tóc ngắn mặc áo tay ngắn, cơ bắp toàn thân rắn chắc, khí tức dày nặng, xem ra cũng là một cao thủ.
Mọi người đồng loạt ngước mắt lên.
Ông lão tùy ý làm động tác bắt đầu, thanh niên cơ bắp gào lên một tiếng, bổ nhào tới người máy đó.
Nhưng ngay khi hắn đến gần, người máy đột nhiên há miệng phun về phía thanh niên.
Phù!
Một ngọn lửa màu đen phun ra từ trong cơ thể nó, che phủ thanh niên.
Trong nháy mắt, thanh niên hóa thành than đen, chết không toàn thây.
“Cái gì?”.
Người xung quanh ngạc nhiên biến sắc.
Giết chết trong nháy mắt!
Giết chết trong nháy mắt một cách đúng nghĩa!
“A Cường!”.
Người đi cùng thanh niên lập tức khóc rống lên.
Người xung quanh cũng sợ hãi, không dám tấn công nữa.
Thanh niên tên A Cường đó thực lực không hề kém, nếu không có bản lĩnh gì thì ai dám qua đó? Nhưng đối mặt với người máy hắn lại không đỡ nổi một chiêu, đáng sợ đến thế nào?
“Đánh nhau với nó, thua thì phải chết, các người phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đương nhiên, nếu sợ thì cứ việc rời đi, đừng quấy nhiễu nơi thanh tịnh của người khác”, ông lão thản nhiên nói, sau đó lại ngồi xuống, dựa lưng vào bia mộ, muốn chợp mắt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra hơi do dự.
“Một đám hèn nhát, sợ đầu sợ đuôi thì còn đến Lưu Viêm Trũng làm gì? Nhân lúc còn sớm về nhà uống sữa đi!”.
Một tiếng chửi mắng khinh thường vang lên, sau đó một người đàn ông cường tráng mặc áo choàng dài để trần thân trên nhảy ra.
Người đàn ông xăm hình rồng màu đỏ trên người, da dẻ ửng đỏ, tóc đỏ mày đỏ, nhiệt độ quanh người rất cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ chuyên tu Viêm Thuật.
“Là Lệnh Hỏa Quân?”, có người nhận ra người đàn ông đó, lập tức kêu lên.
“Trời ạ, người đã luyện Viêm Thuật đến đại thành, hắn lại đến Lưu Viêm Trũng này?”.
“Lệnh Hỏa Quân mà ra tay, có lẽ nó sẽ bị đập nát!”.
“Lệnh Hỏa Quân có sở trường là lửa, không hề sợ lửa. Tôi thấy thứ kia cũng chỉ là dùng lửa tấn công mà thôi, lần này nó gặp phải khắc tinh rồi”.
Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, ai nấy tràn đầy chờ mong.
Người này không phải nhân vật tầm thường, hắn đứng ra giao đấu có lẽ sẽ ngộ ra được vài điều gì đó ở người máy, lượt khiêu chiến tiếp theo của mọi người sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lệnh Hỏa Quân xuất hiện, không nói lời nào mà giết tới, định tiêu diệt người máy.
Hắn chắp hai tay lại, lòng bàn tay phun ra lửa, giống như một mũi thương lửa đâm thẳng vào ngực người máy.
Ầm!
Ngọn lửa tấn công đến một cách mạnh mẽ.
Người máy lùi lại hai bước, ngực đỏ au, giống như sắp bị ngọn lửa đó làm tan chảy.
Đám đông thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Người máy được chế tạo bằng thần thiết đặc biệt. Tuy độ mạnh đáng kinh ngạc, nhưng với trọng lượng của nó, tốc độ sẽ không được nhanh, xem như là một nhược điểm!”, lúc này Ngạo Ưng lên tiếng.
Người xung quanh đều gật đầu, âm thầm nhớ rõ.
Lệnh Hỏa Quân đánh trúng một chiêu cũng không do dự, lao tới gần mà đánh. Hai tay hắn giống như đeo găng tay bằng lửa, đấm về phía ngực của người máy một cách điên cuồng. Mỗi một đòn đánh ra đều có tia lửa bùng nổ, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong mười nhịp thở ngắn ngủi, nắm đấm lửa của Lệnh Hỏa Quân đánh vào người máy khoảng hơn trăm lần.
Ngực của người máy đỏ lên, nhưng… không hề biến dạng, chỉ là chỗ đỏ lửa đó dần dần lan tới các chỗ khác trên cơ thể.
Lệnh Hỏa Quân thở hổn hển, nhìn người máy với vẻ nghiêm trọng.
Người xung quanh cũng cảm thấy không ổn.
“Xem ra thứ này rất mạnh? Nhưng không sao! Xem tao đánh mày thành chất lỏng đây!”.
Lệnh Hỏa Quân gào lên, đột nhiên đánh xuống đất một chưởng, khí kình toàn thân trở nên cuồng bạo, gào lên giận dữ.
“Mở!”.
Ầm ầm…
Mặt đất rung chuyển.
Đất dưới chân người máy nứt ra một khe hở. Ngay sau đó, một đường dung nham nóng bỏng từ dưới mặt đất vọt lên, thoáng chốc nhấn chìm người máy, vọt thẳng lên trời xanh.
Ai cũng kinh hãi.
“Dùng khí kình và tổ chức kết cấu dưới lòng đất cưỡng ép biến ra dung nham? Hơn nữa nhiệt độ của dung nham này… thật là khủng khiếp! Đây là thực lực của Lệnh Hỏa Quân sao?”.
“Thật là lợi hại!”.
Đám đông liên tục kêu lên kinh ngạc.
Lệnh Hỏa Quân không ngừng thúc đẩy dung nham thiêu cháy người máy, dung nham bắn ra tung tóe, khiến đám đông sợ hãi lùi lại.
Cứ vậy kéo dài khoảng mười mấy giây, Lệnh Hỏa Quân mới dừng lại.
Dung nham ngừng phun.
Nhìn lại người máy, nó đã bị nướng đến mức toàn thân đỏ như than, nhưng… nó vẫn không biến dạng, không bị nung chảy!
“Cái gì?”.
Lệnh Hỏa Quân run rẩy, không tin nổi.
"Sao có thể như vậy?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhiệt độ đáng sợ làm nóng chảy cả mặt đất, vậy mà người máy đó… lại bình yên vô sự?
Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên cạnh ý thức được gì đó, khẽ nói: “Đó là hấp thu năng lượng!”.
“Hấp thu năng lượng?”, Lâm Chính sửng sốt, nhưng anh còn chưa kịp suy ngẫm, người máy đột nhiên lại chủ động tấn công!
Nó đột nhiên cất bước, đi về phía Lệnh Hỏa Quân.
Lệnh Hỏa Quân hoàn hồn lại, nhưng cũng không để tâm, bởi vì tốc độ của người máy không quá nhanh.
Thế nhưng, nó đi chưa được mấy bước, tốc độ đã dần dần tăng lên, thêm mấy bước nữa thì biến thành chạy, thêm mấy bước nữa, tốc độ thoáng chốc đã nâng lên đến trình độ tia chớp.
Lệnh Hỏa Quân kinh hãi, da đầu tê dại, lập tức lùi về sau, nhưng không còn kịp nữa.
Ầm!
Người máy dang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy hắn.
Ngay sau đó...
Phụt!
Trên thân người máy phun ra chân hỏa đáng sợ, nhấn chìm cả nó lẫn Lệnh Hỏa Quân.
“Á!”.
Tiếng hét thảm thiết của Lệnh Hỏa Quân lập tức vang vọng mây xanh.
Nhưng chỉ kéo dài được hai ba tiếng thì không còn tiếng nào nữa.
Mọi người vô cùng kinh ngạc…