TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2324 LÀ DỊ HỌA, LÀ DỊ HỎA”.

Người máy chao đảo, đổ rầm ra đất. Bụi mù bay khắp không gian. Cơ thể đen xì của nó không còn cử động được nữa. Phần đầu nát vụn, để lộ ra những thiết bị máy móc kỳ lạ ở bên trong.

Những thứ này có màu bạc, trông vô cùng đặc biệt khiến Lâm Chính phải chú ý. Khoa học kỹ thuật hiện đại đã rất tân tiến rồi. E rằng không có ai làm ra những thứ như thế này nữa.

Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ ở phía sau trố tròn mắt. Một đấm đã có thể đấm nổ người máy đáng sợ kia rồi sao?

Đám đông không ngờ Lâm Chính lại dứt khoát như vậy. Bọn họ tưởng rằng chắc là anh và người máy cũng phải chiến đấu vài hiệp quyết liệt, thật không ngờ lại đơn giản như thế.Lâm Chính ngồi xuống, rút châm ra. Cánh tay đỏ rực của anh bỗng trở nên đen kịt, trông vô cùng đáng sợ.

“Đây chính là y võ của anh sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lên tiếng.

“Sao nào? Lợi hại chứ?”, Lâm Chính mỉm cười

“Đúng là rất đáng sợ, nhưng so với sư tôn thì anh vẫn chưa là gì”. Thần Hỏa Thánh Nữ ngạo mạn nói.

“Nhưng nếu cho tôi thềm 10 năm thì lại khác đấy”, Lâm Chính nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta đồng ý với điều đó, hay nói cách khác là không tìm được cớ để phản bác.

Lâm Chính còn trẻ mà đã có thực lực như vậy. Thần Hỏa Tôn Giả phải tu luyện không biết bao nhiêu năm mới có được tu vi như ngày hôm nay, còn Lâm Chính mà cho anh thêm 10 năm nữa thì chắc chắn là có thể vượt mặt Thần Hỏa Tôn Giả.

Nếu cho anh thêm 50 năm nữa thì không biết là anh sẽ đạt tới cảnh giới nào. Người đứng vị trí thứ nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng cảm thấy rung động. Cô ta vốn tưởng thiên phú của mình so với Tôn Sư cũng không kém là bao. Đến tuổi của ông ta thì cô ta cũng sẽ trở thành người mà không ai sánh bằng. Giờ xem ra cô ta chẳng bằng ai cả. Cô ta không ngờ trên đời này còn có yêu nghiệt như Lâm Chính.

“Nhóc, cú đấm của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi đấy”, ông cụ bước tới, liếc nhìn người máy và nói.

“Ăn may mà thôi. Tiền bối, giờ tôi có thể vào trong động phủ được chưa?”, Lâm Chính cười.

“Đương nhiên, các người đã có đủ tư cách để vào trong, cứ vào là được. Cửa cũng mở rồi, cũng không cần tôi đưa chìa khóa nữa”, ông cụ nói.

“Tiền bối có thể cho hỏi một chút không? Những người tự ý xông vào kia có phải là sẽ bị trừng phạt?", Lâm Chính hỏi.

Ông cụ không nói gì. Lâm Chính cười thản nhiên rồi hỏi tiếp: “Tiền bối, ông có biết chỗ nào trong động phụ có dị hỏa, chỗ nào có cơ quan không?”

Thế nhưng ông cụ cũng không lên tiếng, chỉ quay người đi về chỗ bia mộ ngồi xuống và ngủ tiếp.

“Cậu hỏi như vậy người ta chịu trả lời chắc”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười.

“Chúng ta có tư cách vào trong rồi thì mau vào thôi nếu không dị hỏa sẽ bị cướp mất, chúng ta lại chẳng có gì”, Thần Hỏa Thánh Nữ thúc giục.

Lâm Chính coi như khong nghe thấy, chỉ bước tới mỉm cười hỏi ông cụ: “Tiền bối, tôi nghe nói có tất cả hai người canh khu này. Ông ở ngoài cửa vậy người còn lại ở bên trong sao?”

Ông cụ vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục ngủ gật. Cảm giác như ông cụ cách biệt với tất cả thế giới bên ngoài.

Thần Hỏa Thánh Nữ và Dịch Thiên Tiên đều chau mày. Lâm Chính đang làm gì vậy? Thấy ông cụ không trả lời, Lâm Chính bèn chắp tay, quay người đi về phía động phủ.

Thế nhưng đúng lúc bọn họ định vào trong thì..Ông cụ đột nhiên trố tròn mắt

“Hự...”

“Khụ khụ...”

Đám đông giật mình. Ông cụ trông vô cùng đau đớn và bàng hoàng. Lâm Chính dừng lại nhìn ông cụ.

“Cậu...cậu hạ độc tôi?”, ông cụ bặm môi, gầm lên.

“Đúng vậy tiền bối. Độc này không khiến ông chết nhưng sẽ khiến ông bị tê liệt, không thể cử động. Vãn bối không có ý hại tiền bối, chỉ là muốn tiền bối giúp đỡ đôi chút”, Lâm Chính cười.

“Hóa ra...trước đó cậu hỏi tôi là chẳng qua cố tình thu hút sự chú ý của tôi để cậu có thể hạ độc...cậu đúng là đồ bỉ ổi”, ông cụ lạnh giọng.

“Mặc dù đúng là hơi bỉ ổi nhưng vãn bối cũng chỉ mong có thể vào được Lưu Viêm Trũng một cách an toàn chứ không có ý gì khác”.

“Hừ, nếu cậu muốn tôi giúp bằng cách nói ra thông tin liên quan tới Lưu Viêm Trũng thì cậu từ bỏ đi. Một chữ tôi cũng không nói. Tôi ở đây đã gần trăm năm rồi, cậu tưởng rằng tôi là người ham sống sợ chết sao?”, ông cụ hừ giọng.

“Tiền bối không nói gì cũng được, tôi cũng không định hỏi nữa, ông chỉ cần cùng chúng tôi đi vào Lưu Viêm Trũng là được”, Lâm Chính cười.

“Đi vào cùng các người sao?”, ông cụ bàng hoàng, đột nhiên tái mặt.

“Cậu...lẽ nào cậu...”

“Đúng vậy! Có một con tin như ông thì tôi nghĩ người ở bên trong sẽ không đến mức giết chết chúng tôi”.

Lâm Chính điềm đạm nói. Lần này thì tất cả đã hiểu ra. Lâm Chính đang bắt cóc ông cụ làm con tin.

“Đại nhân anh minh”, Dịch Tiên Thiên chắp tay hô lớn.

“Đưa ông ta theo, chúng ta vào trong”, Lâm Chính phất tay đi vào trong động phủ.

Dịch Tiên Thiên lập tức cho người khiêng ông cụ vào. Thần Hỏa Thánh Nữ thì cảm thấy ớn lạnh. Cô ta cảm thấy người này chẳng phải có tài cán gì mà chẳng qua là thủ đoạn giảo hoạt, độc ác thì có.

Có một tấm bùa hộ mệnh như vậy thì Lưu Viêm Trũng chẳng còn gì là nguy hiểm nữa. May mà anh không phải là kẻ địch của cô ta, nếu không thì sẽ đau đầu lắm.

Bước vào trong, bọn họ ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Hai bên tường của động phủ là ánh lửa sáng, nhưng cả vách động thì một màu đen kịt.

Mọi người càng đi vào trong thì mùi máu càng nồng hơn. Bọn họ thấy có vô số thi thể nằm la liệt dưới đất. Xác chồng xác, máu chảy lênh láng.

“Xem ra bọn họ bị giết chết cả rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.

“Ở đây xuất hiện một đường dị hỏa, đất ở khu vực này đã bị biến chất nên có hiện tượng dị hỏa thôi”, Lâm Chính nhìn xung quanh.

“Cậu Lâm, tôi nghe nói dị hỏa mạnh nhất của Lưu Viêm Trũng được gọi là Chân Hỏa Cửu Dương. Có khi nào những người này đều tới vì Chân Hỏa Cửu Dương không?”, Dịch Tiên Thiên hỏi.

“Mặc kệ đi, chúng ta chỉ cần lấy được món đồ của mình là rời đi thôi. Tôi thấy ở đây rất kỳ lạ”, Lâm Chính trầm giọng, đưa mọi người đi sâu vào trong.

Họ vừa đi được vài bước thì lại xuất hiện một cảnh tượng kinh người. Ờ phía xa xuất hiện tầm chục bóng hình.

Những bóng hình này xếp chồng lên nhau trong tư thế chiến đấu. Nếu nhìn kỹ thì phát hiện bọn họ đã bị hóa thành than, không còn sự sống nữa.

“Chỉ khi nào mà nhiệt độ quá cao mới xuất hiện hiện tượng này. Xung quanh không hề có dấu vết nào khác, chắc chắn là họ đã động phải cơ quan nào đó”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.

Dịch Tiên Thiên sợ tới mức hồn bay phách tán.

“Tiếp tục tiếp về phía trước”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cậu Lâm, không phải ở đó có cơ quan sao?”, Dịch Tiên Thiên run rẩy.

“Yên tâm, cơ quan cũng cần thời gian để nguội. Nếu đột nhiên nóng lên lần nữa thì cũng khiến cơ quan bị tăng nhiệt và bị hỏng”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy, có lẽ những người này chỉ dò đường, còn những người khác đã đi sâu vào trong rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói. Nghe thấy vậy Dịch Tiên Thiên mới cảm thấy yên tâm đôi chút.

Tầm năm phút, đám đông bước tới trước một cánh cửa được đóng chặt. Mọi người không biết bên trong có thứ gì. Dịch Tiên Thiên định đây ra. Bàn tay của ông ta cẩn thận tiếp cận cánh cửa, vạn nút và thò đầu vào nhìn rồi bỗng kích động hét lớn.

“Là dị họa, là dị hỏa”.

Đám đông nghe thấy liền lao lên. Họ thấy phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ. Giữa càn phòng có một cái bệ và trên bệ là một ngọn lửa màu trắng tuyết đang cháy.

Thần Hỏa Thánh Nữ mừng rỡ: “Là Thiên Hỏa”.

Đọc truyện chữ Full