Đám đông thẫn thờ nhìn Thiên Viêm Đại Trận ở vị trí trung tâm. Bọn họ thấy không thấy thần y Lâm, chỉ nghe thấy tiếng gào đau đớn phát ra từ bên trong. Mặt đất cũng rung chuyển.
Bọn họ không biết là anh đau đớn tới mức nào, nhưng từ tiếng kêu như nứt phổi của anh thì bọn họ biết thứ đang hành hạ anh không phải một con người.
“Nghị lực khủng khiếp qúa, chỉ đáng tiếc là không thể cầm cự được lâu”, lúc này, ông cụ được khiêng bên cạnh thản nhiên lên tiếng. Tất cả quay qua nhìn.
“Ý của ông là gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Hừ, nhóc, tôi thấy có vẻ cô hiểu về Thiên Viêm Đại Trận. Thế nhưng cô chỉ biết có phần đơn giản, còn Thiên Viêm Đại Trận ở đây là phẩm cấp rồi. Cách phá trận của cô là đúng nhưng đã bỏ qua mất điểm đáng sợ nhất của Thiên Viêm Đại Trận. Độ mạnh của đại trận này mạnh hơn gấp 10 lần bản đơn giả của nó. Nhất là văn trận Kỳ Lân ở vị trí trung tâm kia, là nơi mạnh nhất của cả đại trận. Tôi có thể nói thẳng rằng nếu không bỏ ra mười tiếng đồng hồ thì không thể nào phá được đại trận này”, ông cụ nói.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trố tròn mắt. Đám người Dịch Tiên Thiên cũng đơ người.
Như vậy chẳng phải Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực mà chết sao?
“Các người cũng đen đủi thật. Căn phòng này sẽ đưa ra những bài thử thách khác nhau dành cho những người bước vào. Chỉ cần thông qua thử thách là có thể vào được trung tâm của Lưu Viêm Trũng. Mà thử thách thì có dễ có khó, khó nhất chính là Thiên Viêm Đại Trận, đúng là tạo họa mà”, ông cụ cười.
“Khốn khiếp”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận siết cổ ông cụ và quát lớn: “Ông nghe đây, mau dừng đại trận lại, nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ giết chết ông đấy”.
“Cô muốn giết thì ra tay đi! Cô tưởng tôi sợ chết à? Tôi canh cho chủ nhân gần cả trăm năm rồi chính là vì ngăn các người không vào được trung tâm gây rối cho chủ nhân. Làm gì có chuyện tôi vì các người mà dừng đại trận lại? Ha ha, lão phu không phải loại người ham sống sợ chết đâu”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức run người. Đúng lúc này tiếng kêu của Lâm Chính dừng lại. Mặt đất cũng ngừng rung chuyển.
“Cái gì?”, đám đông lộ vẻ thất kinh, vội vàng nhìn. Họ thấy ngọn lửa màu đen ở vị trí trung tâm càng cháy ác hơn. Họ không nhìn thấy Lâm Chính ở đâu nữa. Thần Hỏa Thánh Nữ há hốc miệng, vội vàng lùi về phía sau.
“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên quỳ phụp xuống, gào khóc. Lâm Chính mà chết thì không ai có thể chữa được di chứng cho người của đảo Thần Hỏa nữa.
Lâm Chính mà chết thì Dịch Tiên Thiên cũng không thể nào giải được độc tố trên người. Không chỉ vậy, thuốc trường sinh bất lão mà ông ta theo đuổi cũng tan thành mây khói. Đám đông làm sao mà không đau lòng cho được.
“Hai tiếng đồng hồ....đã là rất hiếm rồi”, ông cụ lắc đầu, điềm đạm nói.
Nếu là người bình thường thì chắc chưa tới 10 phút là đã ngoẻo. Người này vừa dồn lực vừa đối kháng với Kỳ Lân Trận Hỏa là đã đủ khủng khiếp lắm rồi.
Đám đông sợ hãi. Dịch Tiên Thiên ngồi phịch ra đất như kẻ mất hồn. Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thần y Lâm đã thất bại, ông đưa chúng tôi ra ngoài đi. Chúng tôi không vào trong nữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Đi sao? Muộn rồi!”, ông cụ nói tiếp.
“Lối ra và lối vào của Lưu Viêm Trũng là khác nhau. Các người muốn rời đi chỉ có thể rời đi từ khu vực trung tâm, không có lối khác. Giờ muốn đi thì phải bước qua được Thiên Viêm Đại Trận”, ông cụ mỉm cười.
“Cái gì?"
“Vậy tức là chúng tôi đều phải chết ở đây sao?”
“Ông mau giải trận đồ này đi, nếu không trước khi chúng tôi chết thì chúng tôi cũng giết chết ông luôn đó”.
Đám đông tức giận gầm lên. Thế nhưng ông cụ không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ mỉm cười và nhắm mắt lại. Thấy bộ dạng ung dung của ông ta, tất cả cảm thấy bỏ cuộc.
“Thôi bỏ đi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mặt: “Đợi đặt trận nghỉ nhịp thì chúng ta sẽ phá trận”.
“Thánh Nữ đại nhân, phải duy trì được mười tiếng đồ hồ đấy, cô...không thành vấn đề chứ?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Thế chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đáp lại: “Ở đây không có thức ăn, không có nước uống, chúng ta không cầm cự nổi vài ngày đâu. Thay vì chết đói ở đây thì chi bằng sớm đi phá trận, biết đâu còn có cơ hội.
Đám đông gật đầu và thở dài. Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi xuống, bắt đầu điều hòa cơ thể để chuẩn bị. Nhưng thời gian cứ trôi qua mà bọn họ không thấy có hiện tượng gì xảy ra. Thiên Viêm Đại Trận vẫn chưa dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Dịch Tiên Thiên nhìn ông cụ bằng vẻ kỳ lạ: “Sau khi đại trận bị kích hoạt thì sẽ cứ vận hành mãi sao? Dù không có người thì vẫn vận hành à?”
“Đương nhiên là không, nếu thế thì đại trận sẽ bị tiêu hao hết sức mạnh mất”, ông cụ nhìn đại trận, sắc mặt dần trở nên khó coi.
“Lẽ nào, thần y Lâm vẫn chưa chết?’, Thần Hỏa Thánh Nữ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.
“Không thể nào”.
Ông cụ gầm lên: “Sắp ba tiếng rồi, hơn nữa trong Kỳ Lân Trận thì người bình thường không thể nào cầm cự được lâu như thế. Huống hồ, cậu ta cũng không hề kêu la gì nữa. Rõ ràng là bất thường. Dù là tôi xông vào đại trận đó mà không kêu lên thì cũng là điều không thể”.
“Ông là ông, anh ta là anh ta. Những chuyện ông không làm được chưa chắc anh ta cũng không làm được. Đừng coi thường anh ta. Trên đời nhiều người giỏi lắm. Ông sống nhiều năm ở đây đương nhiên là không được mở mang tầm mắt rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng. Ông cụ chau mày, không nói gì.
“Thánh Nữ Đại Nhân, còn chúng ta thì sao?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Đợi đại trận dừng lại rồi tính. Chùng ta cần phải xác nhận xem thần y Lâm còn sống hay đã chết đã”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Được”, Dịch Tiên Thiên gật đầu. Mọi người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng lúc này...
Bùm...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Đám đông giật mình. Họ bỗng thấy bức tường xuất hiện vết nứt.
“Hả?”, ông cụ trố tròn mắt. Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sững sờ.
Vết nứt lan rộng. ..Tầm ba giây sau cánh cửa cũng xuất hiện vết nứt.
Rầm. Từ vết nứt, bức tường sụp đổ. Những bóng hình bước ra, mỉm cười nhìn mọi người.
Thần Hỏa Thánh Nũ nín thở, cảnh giác nhìn chăm chăm những vị khách không mời mà tới.