Sau khi giao đấu với Lâm Chính, Hắc Hỏa và Bạch Viêm mới biết chỗ đáng sợ của người này.
Chàng thanh niên này không đơn giản là đã dung hòa hỏa chủng, mà anh thậm chí còn hấp thu sức lửa của Thiên Viêm Đại Trận.
Lúc này, anh hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận được tính lũy trong hỏa chủng để cường hóa mỗi đòn tấn công của mình.
Thảo nào anh nhất quyết muốn đánh với Hắc Hỏa và Bạch Viêm.
Bởi vì không giao đấu với cao thủ có Viêm Thuật đạt tới cực hạn như vậy, anh sẽ không thể hấp thu nắm vững hoàn toàn luồng sức mạnh này.
Hai bên đánh nhau tối tăm mặt mũi, cả trung tâm Lưu Viêm Trũng chằng chịt ba loại lửa đỏ trắng đen.
Nhưng dù sao Lâm Chính cũng là người mới tu luyện Viêm Thuật, Hắc Hỏa và Bạch Viêm dốc hết sức mình thì anh quả thực không chống lại được, chẳng mấy chốc đã bị thiêu cho mặt mày nhem nhuốc.
Nhưng nhờ sức mạnh chữa lành lớn mạnh, dù anh bị thương nặng đến mức nào, cũng sẽ lập tức hồi phục, chỉ cần không chết thì sẽ là một sự tồn tại không tiêu diệt được.
"Không được, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta thua là cái chắc!".
Bạch Viêm hơi thở dốc, lạnh lùng nói: "Thằng oắt này dung hòa hỏa chủng, hấp thụ sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận, năng lượng trong người cậu ta gần như là vô hạn rồi. Trong tình hình năng lượng dồi dào, cậu ta có thể dựa vào y thuật cao siêu để khôi phục thân xác, còn chúng ta mà bị thương thì không thể chữa trị ngay được. Nếu cứ tiếp tục đánh thì vết thương chỉ có càng ngày càng nặng hơn, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị cậu ta giày vò chết mất!".
"Bạch Viêm, phải làm sao bây giờ?", Hắc Hỏa cuống quýt hỏi.
"Phải nghĩ cách một chiêu khống chế được kẻ địch!", Bạch Viêm trầm giọng đáp.
"Vậy thì... chỉ có thể dựa vào chiêu đó thôi!", Hắc Hỏa hơi biến sắc.
"Cũng chỉ đành làm vậy!".
Bạch Viêm hít sâu một hơi, chưa bao giờ vẻ mặt trở nên nghiêm túc như vậy.
Hắc Hỏa thấy thế cũng không dám chần chừ nữa, khẽ quát một tiếng, bắt đầu thu liễm ngọn lửa trên người vào trong cơ thể.
"Hử?".
Lâm Chính cảm thấy không đúng, mày hơi nhíu lại, dừng việc tấn công, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Chỉ thấy cơ thể cùng với khuôn mặt của Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều xuất hiện những đường vân rất đáng sợ, thân thể cũng dần có sự thay đổi.
Cơ thể khô đét của bọn họ trở nên đầy đặn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên trẻ trung. Mái tóc bạc trắng của bọn họ trở nên đỏ rực, dường như đã trở thành vị thần lửa.
Lâm Chính nín thở, đâu còn dám chần chừ nữa, lập tức xông về phía hai người.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Hỏa giơ tay lên, cách không nhón một cái về phía Lâm Chính.
Chết rồi!
Lâm Chính biến sắc, vội vàng né người.
Chỉ thấy vị trí chỗ anh đứng bỗng xuất hiện một chiếc vòng lửa đáng sợ.
Vòng lửa làm mặt đất tan chảy, dường như muốn thiêu đốt hư không, vô cùng đáng sợ.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hắc Hỏa lại vung tay lên.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất chỗ Lâm Chính đứng bị nổ tung, từng cột lửa xông thẳng lên trời, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị ngọn lửa này nuốt chửng, thiêu thành tro bụi.
Khủng khiếp quá!
Lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa có thể phát động ngọn lửa tùy ý.
Cứ như bọn họ đã trở thành chúa tể của ngọn lửa, có thể thiêu đốt thoải mái.
"Lồng Giam Lửa!".
Đúng lúc này, Bạch Viêm trừng mắt lên, quát lớn một tiếng.
Soạt soạt soạt!
Xung quanh Lâm Chính bỗng xuất hiện bốn tấm lưới lớn được dệt từ ngọn lửa.
Lâm Chính lập tức né người định tránh đi.
Nhưng lưới lửa lại di chuyển theo anh như vật sống, chẳng mấy chốc đã bao vây được anh, sau đó nhanh chóng hợp lại, hóa thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Lâm Chính ở bên trong.
"Chàng trai trẻ, cậu thua rồi!".
Bạch Viêm bình thản nói, rồi lại phất tay.
Ầm!
Mặt đất dưới chân Lâm Chính thò ra một bàn tay lửa khổng lồ, chộp về phía Lâm Chính như bàn tay ma quỷ đến từ cõi u minh.
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Nếu lúc này Lâm Chính vẫn không đầu hàng, thì chắc chắn sẽ bị bàn tay lửa khổng lồ này bóp nát bét.
"Cậu Lâm!".
Dịch Tiên Thiên hét lớn.
"Kết thúc rồi!", Bạch Viêm bình thản nhìn.
"Cậu không tránh được chiêu này đâu".
Bạch Viêm nói.
Ông ta không nghĩ Lâm Chính còn chiêu pháp gì để chống lại đòn tấn công này của mình.
Ít nhất đòn này sẽ khiến Lâm Chính mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nhưng... đúng lúc mọi người nghĩ rằng trận đấu đã chấm dứt.
Keng!
Một tia lửa màu trắng như tuyết bắn từ trong người Lâm Chính ra.
"Đó là...", Hắc Hỏa biến sắc.
Sắc mặt Bạch Viêm cũng lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không dừng lại mà tiếp tục vận sức.
Pặp!
Bàn tay lửa khổng lồ bao bọc lấy Lâm Chính.
Giống như chiếc kén tằm.
Mọi người đã không nhìn thấy Lâm Chính nữa.
Nhưng ngay sau đó!
Xẹt!
Một tia sáng màu trắng xé toạc bàn tay lửa khổng lồ kia.
Sau đó, ngày càng nhiều tia sáng trắng xuất hiện, bàn tay lửa khổng lồ lập tức tan tành, thậm chí lồng giam lửa cũng vỡ vụn.
Lâm Chính thoát ra, lao về phía hai người như tên bắn.
"Hỏng rồi! Ngăn cậu ta lại!".
Bạch Viêm vội quát.
Hắc Hỏa lập tức thi triển thuật, định ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã dùng hết sức bình sinh, không thể ngăn cản được nữa. Anh để mặc ngọn lửa xâm nhập vào người, không hề dừng bước, thậm chí còn không dao động.
Lâm Chính nhanh chóng tiếp cận Bạch Viêm, nện mạnh một quyền vào lồng ngực ông ta.
Phụt!
Bạch Viêm phun ra máu tươi, lại lần nữa bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Khốn kiếp!".
Hắc Hỏa nghiến răng, gầm lớn một tiếng, đánh ra một quả cầu lửa có đường kính gần 10m, ném về phía Lâm Chính.
Rầm!
Quả cầu lửa rơi xuống đất, mặt đất nát bét, cả Lưu Viêm Trũng cũng chấn động.
Nhưng vụ nổ còn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lao ra khỏi ngọn lửa ngùn ngụt, đánh về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng có kết cục giống Bạch Viêm.
"Chấm dứt rồi! Chúng ta đã không còn bất cứ phần thắng nào!".
Bạch Viêm chứng kiến cảnh tượng này, ôm lồng ngực bò dậy, khàn giọng nói.