Lâm Chính thấy thế, hít sâu một hơi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”.
Anh đặt mông ngồi phịch xuống đất, có chút vô lực, toàn thân vẫn rất đau đớn, dường như mỗi chỗ trên người đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đúng vậy, sự đau đớn do nuốt dị hỏa vẫn chưa biến mất.
Anh cố nhịn nỗi đau đớn này để giết bọn họ.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”.
Dịch Tiên Thiên ở phía sau dẫn theo mấy cao thủ còn lại của Thương Minh vội vàng chạy tới, hỏi han đầy quan tâm.
“Không sao”.
Lâm Chính yếu ớt đáp.
Dịch Tiên Thiên vội lấy mấy loại đan dược mà Lâm Chính đã đưa cho ông ta từ trước, đưa cho anh uống.
Nhưng số đan dược này không có bất cứ tác dụng gì.
“Tôi cần nghỉ dưỡng”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Thuộc hạ sẽ lập tức đưa cậu về Giang Thành nghỉ dưỡng”.
Dịch Tiên Thiên vội nói.
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa bước tới.
“Không ngờ trước khi chết, hai lão già này còn được chứng kiến cảnh tượng thần hỏa của chủ nhân được truyền thừa, đúng là chết cũng không hối tiếc”.
“Chàng trai, cậu đã nhận được cơ hội lớn rồi!”.
Hai người mỉm cười nói.
Dịch Tiên Thiên có chút cảnh giác.
Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ.
“Hai ông có ý gì? Muốn giết tôi sao?”.
“Không không không, chúng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ này. Cậu đã có được truyền thừa, đây là ý trời, cũng là ý của chủ nhân, chúng tôi sẽ không làm trái”.
Bạch Viêm lắc đầu mỉm cười.
“Nếu vậy thì tôi sẽ mang dị hỏa kia đi”.
“Chúng đã thuộc về cậu rồi”, Bạch Viêm khàn giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
Chỉ thấy Bạch Viêm lấy từ trong người ra một quyển sách cũ nát, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là một quyển bí tịch thuật Hỏa Viêm mà chủ nhân từng tu luyện, cậu không biết tu luyện thuật Hỏa Viêm, phải đặt nền móng cơ sở, quyển sách này có thể giúp được cậu! Hi vọng cậu hãy nhận nó!”.
Lâm Chính có chút khó hiểu.
“Tại sao lại đưa nó cho tôi? Theo lý mà nói, chẳng phải tôi là kẻ thù của ông sao?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
Hai ông lão chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Chính lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn dè dặt nhận lấy.
Anh lật ra xem qua, thấy nó quả nhiên tinh diệu.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng vẫn có chút cảnh giác.
Anh không rõ rốt cuộc hai người này có ý đồ gì.
Nhưng bọn họ cũng không để lộ sự thù địch nữa, mà Hắc Hỏa còn cười nói: “Chàng trai, cậu có thể hứa với chúng tôi một chuyện không?”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Sau khi rời khỏi đây, cậu có thể giúp chúng tôi bịt lại lối ra vào của Lưu Viêm Trũng không?”, Hắc Hỏa nói.
“Ồ, tại sao?”.
“Chúng tôi không muốn ai đến làm phiền chủ nhân nữa”.
“Không vấn đề gì, nhưng… tại sao các ông không tự bịt?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Nhưng Bạch Viêm và Hắc Hỏa vẫn chỉ cười mà không nói.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nhiều lời với bọn họ nữa, cố nhịn đau đứng dậy, chuẩn bị dẫn đám người Dịch Tiên Thiên rời khỏi nơi thị phi này.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đi tới gò đất gần nhất ở bên cạnh, đánh bay đá vụn ở bên trên đi.
Mới phát hiện bên trong là một cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Hai người cùng quỳ xuống, dập đầu với quan tài.
Lâm Chính đứng nhìn bọn họ từ xa, thầm lắc đầu.
Trên đời này đâu còn có thể thấy người trung thành như vậy?
"Chúng ta ra ngoài thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi đi về phía lối ra của Lưu Viêm Trũng.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Hai âm thanh quái dị vang lên.
Lâm Chính ngoảnh phắt lại, nhìn thấy Bạch Viêm và Hắc Hỏa cùng gục xuống trước quan tài, lồng ngực bị chưởng tay của bọn họ đánh xuyên qua.
Lâm Chính trợn mắt há mồm, lập tức xông tới.
Hắc Hỏa mất mạng tại chỗ, Bạch Viêm chỉ còn chút hơi tàn.
"Các ông... tại sao lại làm vậy?", Lâm Chính có chút không đành lòng, nhỏ giọng hỏi.
"Thần hỏa đã được chân truyền, sứ mệnh của chúng tôi cũng đã kết thúc, đã đến lúc đi tìm chủ nhân rồi... Cậu... nhất định phải sử dụng thần hỏa, bảo vệ thần hỏa cho tốt..."
Bạch Viêm nở nụ cười được an ủi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lâm Chính ngây người nhìn thi thể Bạch Viêm, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau anh đứng dậy, khàn giọng nói: "Đào hố bên cạnh quan tài, rồi chôn hai vị tiền bối đi".
"Vâng, cậu Lâm".
Dịch Tiên Thiên lập tức sai đàn em làm theo.
Chôn cất Bạch Viêm và Hắc Hỏa xong xuôi, Lâm Chính mới rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đồng thời hạ lệnh cho mọi người bịt hẳn nơi này lại.
Sau đó, anh lên đường trở về Giang Thành.