"Không có, không có, sơn trang Thánh Y chúng tôi đều dùng nước suối, làm gì có nguồn nước khác? Thần y Lâm đừng đoán mò!".
Đệ tử kia vội vàng xua tay, sau đó nháy mắt với người luyện đan ở bên kia.
Người kia sững người rồi mới hiểu ra, vội xách thùng nước đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Anh đi dạo một vòng rồi về phòng.
Đệ tử kia gọi một đệ tử khác đến canh chừng Lâm Chính, còn anh ta vội vàng đi báo với Tam Thủ Y.
Lâm Chính nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người kia qua cửa sổ, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
"Chắc chắn đó là tuyệt đỉnh thang tuyền của phúc trạch bảo địa".
"Người của sơn trang Thánh Y xa xỉ thật, dùng hẳn thang tuyền để luyện đan thậm chí là tưới cây..."
"Khoan đã, dùng thang tuyền để tưới cây luyện đan... Nói vậy thì đan dược bọn họ luyện chế chắc chắn là đan dược tuyệt đỉnh".
"Vô duyên vô cớ sao bọn họ lại luyện chế đan dược như vậy chứ? Lẽ nào để chuẩn bị cho lễ cưới vào ngày kia?".
Lâm Chính thầm nghĩ, dường như đã hiểu ra gì đó.
Nếu đúng là lễ cưới của anh và Trí Băng Thanh thì cần gì phải phiền phức như vậy?
E là... lễ cưới ngày kia còn có người khác nữa.
Lâm Chính nghĩ đến đây thì bỗng hiểu ra.
Đêm đã khuya, Tam Thủ Y bày tiệc tẩy trần cho Lâm Chính.
Lâm Chính vui mừng cảm kích.
Bữa tiệc không có nhiều người, tính cả mấy đệ tử bồi rượu mà Tam Thủ Y đưa đến, tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Còn trang chủ sơn trang Thánh Y và Trí Băng Thanh thì không thấy bóng dáng đâu.
"Tam Thủ đại nhân, sao không thấy cô Băng Thanh đâu? Hôm đó gặp nhau ở Giang Thành, tôi vừa nhìn thấy cô Băng Thanh đã yêu! Mấy ngày không gặp, tôi nhớ chết đi được", Lâm Chính cười nói.
"Ấy, thần y Lâm, cậu không biết đấy thôi, cháu gái tôi cũng vừa gặp đã yêu cậu. Nó cũng muốn gặp cậu lắm, ngặt nỗi quy tắc là không được gặp, dù sao ngày kia cũng là lễ cưới của hai người mà", Tam Thủ Y cười lớn.
"Rõ ràng chỉ cách một ngày, mà cảm giác như là một năm".
"Ha ha ha, thần y Lâm cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Ngày kia là cậu có thể ôm mỹ nhân về rồi! Nào, tôi mời cậu một ly!".
"Cảm ơn Tam Thủ đại nhân!".
Rượu quá ba tuần, hình như Tam Thủ Y đã uống kha khá, liền về phòng ngủ.
Lâm Chính biết chút rượu này không thể khiến ai say cả.
Nhưng anh cũng giả vờ say, trở về phòng lăn ra ngủ.
Đệ tử canh cửa lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, quan sát Lâm Chính, thấy anh bất tỉnh nhân sự mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thần y Lâm quả thực uống say, đã ngủ rồi".
Đệ tử lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói.
"Đêm nay tất cả trông chừng cậu ta, không được để cậu ra rời khỏi mắt một phút nào, rõ chưa? Nếu cậu ta biến mất, tôi sẽ hỏi tội cậu!", trong bộ đàm vang lên giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.
"Vâng, sư phụ!".
Đệ tử kia gật đầu, hơi hé cửa sổ ra, cứ nhìn Lâm Chính chằm chằm, không dám chớp mắt.
Nhưng anh ta nhìn chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập đến, hai mí mắt không ngừng đánh nhau.
Cầm cự được ba phút, cuối cùng đệ tử này cũng không nhịn được nữa.
Phịch!
Đầu của anh ta gục xuống, gác lên bệ cửa sổ ngủ say sưa...
Khoảnh khắc đệ tử này vừa ngủ, Lâm Chính vẫn đang bất tỉnh nhân sự lập tức bò dậy, thổi tắt đàn hương trên bàn, gạt bột ngủ được rắc bên trong ra, rồi nhanh chân rời khỏi phòng, chạy thẳng đến nơi có tuyệt đỉnh thang tuyền...