Xoảng!
Tách trà sứ Thanh Hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thánh Y Giả bỗng nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tam Thủ Y ở bên dưới, phẫn nộ nói: “Sỉ nhục to lớn! Sỉ nhục to lớn! Con rể tương lai của sơn trang Thánh Y lại bị người ta đánh tàn phế ngay trên địa bàn của mình! Tam Thủ Y! Chú ăn cái gì sống vậy?”.
“Anh cả, chuyện này là do em thất trách, em thực sự không ngờ thần y Lâm lại giảo hoạt như vậy… Em… sẵn sàng chịu phạt…”, Tam Thủ Y quỳ xuống đất, cúi đầu nói.
“Người đâu! Chặt tay chân của tên phế vật này đi, ném vào trong nhà lao đợi chết!”, Thánh Y Giả nổi giận quát.
“Vâng!”.
Đệ tử chấp pháp đi vào đại sảnh.
“Đừng mà Thánh Giả!”.
“Thánh Giả bớt giận! Chuyện này không thể hoàn toàn trách Tam Thủ Y đại nhân!”.
“Tất cả là vì thần y Lâm quá giảo hoạt, không liên quan đến Tam Thủ Y đại nhân!”.
Lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y đều quỳ xuống, cầu xin cho Tam Thủ Y.
Nhưng Thánh Y Giả vô cùng tức giận, dường như ai khuyên cũng vô dụng, liên tục hét lớn: “Chém! Lôi xuống chém! Nhanh lên!”.
“Tuân lệnh!”.
Đệ tử chấp pháp không dám do dự, lập tức kéo Tam Thủ Y đi.
Tam Thủ Y không nói lời nào, dường như đã chấp nhận số mệnh.
“Đừng mà Thánh Giả!”.
Các lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y khóc lóc.
Nhưng Thánh Y Giả đã quyết ý, lòng dạ sắt đá!
Cho đến khi phó các chủ Hình Khánh của Huyền Thanh Các lên tiếng.
“Thánh Giả, tôi thấy… vẫn nên tha cho Tam Thủ Y đại nhân đi! Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Tam Thủ Y đại nhân! Ông ấy ưa sĩ diện, bị thần y Lâm gài bẫy, không thể nuốt lời, không nhúng tay vào được, nên không thể trách ông ấy!”, Hình Khánh nói.
Thánh Y Giả nghe vậy, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: “Nếu không phải Hình phó các chủ lên tiếng, hôm nay tôi sẽ không tha cho chú đâu!”.
“Vâng… Vâng… Cảm ơn anh cả…”.
“Cảm ơn tôi?”, Thánh Y Giả lạnh lùng hỏi.
Tam Thủ Y sửng sốt, vội vàng xoay người lạy Hình Khánh: “Cảm ơn Hình phó các chủ!”.
Vẻ mặt Hình Khánh vô cùng khó coi, người của Huyền Thanh Các mặt ai cũng âm trầm.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra Thánh Y Giả đang diễn kịch.
Làm sao ông ta có thể thật sự chém Tam Thủ Y? Chẳng qua chỉ làm ra vẻ, đợi Hình Khánh lên tiếng mà thôi!
Đương nhiên Hình Khánh cũng biết, nhưng cũng không có cách nào. Chuyện đã xảy ra rồi không thể vãn hồi, việc cần làm bây giờ là làm sao lấy lại mặt mũi.
“Tam Thủ Y đại nhân! Người của tôi xảy ra chuyện ở trước mặt ông, tôi có truy cứu trách nhiệm của ông hay không thật ra không quan trọng, bây giờ tôi chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, cháu tôi gãy cả tay cả chân, làm sao tham gia hôn lễ ngày mai? Thứ hai, mặt mũi của Huyền Thanh Các chúng tôi mất hết, làm sao tìm lại? Nếu các người không giải quyết được hai vấn đề này, dù tôi có tha thứ cho các người, e rằng ngày mai các chủ chúng tôi đến cũng sẽ nổi giận, giáng lửa giận ngút trời xuống sơn trang Thánh Y này!”.
Người của sơn trang Thánh Y lập tức biến sắc.
Lửa giận của người đứng đầu Huyền Thanh Các phải đáng sợ đến thế nào?
E là sơn trang Thánh Y hiện nay cũng không chống đỡ được lửa giận của người đó…
“Hình phó các chủ không cần lo lắng, chuyện này tôi đã có cách giải quyết!”.
Thánh Y Giả nói: “Chuyện thứ nhất, tôi chuẩn bị đích thân chữa trị cho cậu chủ của quý các, bảo đảm sáng ngày mai, Thư Trường có thể hoạt động không khác gì người bình thường”.
“Còn chuyện thứ hai, ông càng không cần phải lo! Ngày mai, kẻ đó sẽ quỳ trước mặt các vị, dập đầu xin tha thứ!”.
“Ồ?”.
Hình phó các chủ nhíu mày: “Nếu thật là vậy, chuyện này cũng dễ nói. Dù sao tôi và ông cũng sắp thành thông gia, không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
“Cứ quyết định như vậy!”.
“Được, cứ quyết định như vậy! Chú hai, mau đưa các vị khách của Huyền Thanh Các đi nghỉ ngơi, đợi tôi mở tiệc thết đãi các vị một bữa ra trò!”.
“Vâng, anh cả! Mời mọi người đi bên này!”.
Tam Thủ Y vội đáp.
Nhưng Hình phó các chủ lại xua tay.
“Mở tiệc thì không cần, đưa chúng tôi đi gặp Thư Trường trước đi!”.
“A… Được…”.
Tam Thủ Y gật đầu, đưa mọi người đi về phía phòng bên.
Lúc này, Hình Thư Trường đã được điều trị sơ bộ, tay chân quấn đầy băng gạc, hết vòng này đến vòng khác, giống như xác ướp.
Nhưng tinh thần hắn đã tốt hơn trước kia nhiều.
Hình phó các chủ sẽ không nghi ngờ y thuật của sơn trang Thánh Y. Với y thuật cao siêu và linh đan diệu dược của bọn họ, muốn chữa trị những vết thương thế này không phải chuyện gì khó.
Huyền Thanh Các sẵn lòng liên hôn với sơn trang Thánh Y cũng là vì xem trọng y thuật siêu việt của bọn họ.
“Thư Trường, cháu có ổn không?”.
Hình Khánh bước nhanh vào, khẽ hỏi.
“Chú… Chú đến rồi…”.
“Yên tâm, trang chủ sẽ đích thân chữa trị cho cháu, bảo đảm ngày mai cháu có thể hồi phục bình thường. Ngoài ra, ông ta cũng đã hứa ngày mai sẽ bắt kẻ đó quỳ trước mặt cháu, dập đầu xin lỗi cháu…”, Hình Khánh nói.
“Dập đầu xin lỗi… là có thể rửa sạch nỗi nhục mà hắn gây ra cho cháu sao?”.
Hình Thư Trường để lộ ánh mắt ác độc, đau đớn nói: “Chú! Rõ ràng sơn trang Thánh Y có thể giết chết tên họ Lâm đó ngay bây giờ, nhưng bọn họ không làm vậy! Lẽ nào chú không cảm thấy kỳ quái sao?”.
Hình Khánh nghe vậy, nhíu mày: “Lời này là sao?”.
“Chú còn không hiểu nữa à? Bọn họ muốn bảo vệ tên họ Lâm kia!”, Hình Thư Trường nghiến răng nghiến lợi nói.