“Ê! Nhóc con, ai bảo cậu tới đây? Lại còn ăn mặc thế này, cậu muốn chết phải không?”
Tam Thủ Y ra vẻ không hề khách khí, lớn giọng mắng chửi.
Trước đó ông ta luôn mồm gọi thần y Lâm, bây giờ lại thẳng thừng hét nhóc con, lật mặt cực kỳ nhanh.
Lâm Chính liếc nhìn Tam Thủ Y, rồi nhìn lên đại điện, bình tĩnh nói: “Sơn trang Thánh Y các người có ý gì? Không phải đã nói sẽ gả cô Trí Băng Thanh cho tôi sao? Tại sao lại để cô ấy bái đường thành thân với người khác?”
Lời vừa dứt, cả sảnh xôn xao.
“Cái gì?”
“Chuyện này... Người này... lại dám nói vậy hả?”
“Anh ta từ đâu tới? Lại còn dám có ý với cô Trí Băng Thanh?”
“Chắc anh ta điên rồi...”
Đám khách mời cực kỳ kinh ngạc, không dám tin lời Lâm Chính.
Người của Huyền Thanh Các còn kinh hãi hơn.
Đây đâu chỉ là khiêu khích? Hành động này là đang đánh vào mặt người của Huyền Thanh Các!
“To gan!”
Đột nhiên Hình Khánh đập bàn đứng lên, phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Chính: “Tên súc sinh này muốn chết hả? Dám gây rối ở hôn lễ của người Huyền Thanh Các tao! Mày muốn chết thì tao sẽ giúp mày!”
Thật ra Hình Khánh cũng biết mục đích của sơn trang Thánh Y là gì.
Ông ta cũng không muốn phối hợp với sơn trang Thánh Y. Nhưng tới bước này rồi, ông ta phải đứng ra, nếu không thể diện của Huyền Thanh Các sẽ bị ném đi đâu?
“Hôn lễ của Huyền Thanh Các các người ư? Hình phó các chủ? Tôi nghĩ ông nhầm rồi phải không?”
Lâm Chính không nhanh không chậm rút ra một giấy tờ trong túi áo, lập tức đưa tới trước mặt mọi người, hét lớn: “Đây là giấy làm chứng của tôi với cô Trí Băng Thanh, trên đó có dấu vân tay cô ta, cô ta đã đồng ý sẽ gả cho tôi, làm vợ tôi, đồng thời người của sơn trang Thánh Y cũng đồng ý, hôn lễ này đáng ra phải là hôn lễ của tôi với Trí Băng Thanh, không phải của các người! Vì vậy nói đúng ra là các người gây sự ở hôn lễ của tôi!”
Lời vừa dứt, cả đại điện xôn xao kinh ngạc, liên tục sôi trào.
Người của Huyền Thanh Các đồng thời nhìn về Thánh Y Giả.
“Thánh Giả, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chí Tôn Huyền Thanh Các hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Xin Chí Tôn bớt giận! Việc này tôi hoàn toàn không biết, đừng chỉ tin lời của một bên!”, Thánh Y Giả ra vẻ lo lắng nói.
“Vậy chứng cứ trong tay cậu ta... thì giải thích thế nào?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các hỏi lại, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng.
“Bố chồng, là anh ta ép con!”
Ngay lúc đó, Trí Băng Thanh hét lên đau khổ.
“Ép buộc ư?”
Mọi người chấn động, Hình Thư Trường cũng trừng to mắt.
“Thật ra con theo lệnh của bố con, hộ tống người của sơn trang đi Giang Thành chấp hành nhiệm vụ, tình cờ gặp thần y Lâm, anh ta thèm muốn sắc đẹp của con, muốn dùng vũ lực ép con kết hôn, con không đồng ý thì anh ta lại đánh nhau với người trong sơn trang của con! Vì an toàn của người trong sơn trang, đồng thời có thể thoát thân, con đã viết giấy tờ đó dưới sự bức ép của anh ta, con bị ép viết, con bị ép!”
Trí Băng Thanh vừa khóc lóc vừa nói, nhào vào lòng Hình Thư Trường.
Mọi người dâng lên phẫn nộ.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tên súc sinh này! Tao không tha cho mày!”
Hình Thư Trường giận tím mặt: “Người đâu! Áp giải người này ra khỏi sơn trang cho tôi, băm anh ta ra làm tám mảnh! Lập tức giết chết!”
“Tuân lệnh”.
Cao thủ của Huyền Thanh Các lập tức ra tay, bao vây Lâm Chính.
Người của sơn trang Thánh Y mỉm cười quan sát.
Thánh Y Giả cũng híp mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta tin rằng Lâm Chính chắc chắn không phải là đối thủ của đám người của Huyền Thanh Các.
Chỉ cần bọn họ đánh, Lâm Chính nhất định chỉ có con đường chết.
Nếu Lâm Chính muốn giữ mạng thì chỉ có thể gia nhập sơn trang Thánh Y, cầu xin Thánh Y Giả giúp đỡ.
Đến lúc đó Thánh Y Giả sẽ nói ra lý do thoái thác đã được chuẩn bị trước, mọi chuyện sẽ êm đẹp!
Nhưng khuôn mặt Lâm Chính không chút cảm xúc, hờ hững nhìn chằm chằm vào bóng người đang tiến tới, không hề xao động.
“Ồ? Cậu muốn đánh lại sao? Vậy cũng tốt, như vậy sẽ đắc tội với người của Huyền Thanh Các, lúc đó người ta càng giận dữ thì cậu sẽ chết càng thảm!”
Tam Thủ Y híp mắt cười nói, dứt khoát đi tới bên cạnh Lâm Chính, thì thầm khuyên nhủ: “Thần y Lâm, cậu chịu thua đi! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn cúi đầu, gia nhập vào sơn trang của tôi, thì chẳng cần lo gì nữa, nếu không, hôm nay cậu chỉ có đường chết!”
“Chết ư?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ bằng mấy người này thôi sao? E rằng làm không được đâu?”