Sắc mặt của Tử Nghĩa và Tử Hằng vô cùng khó coi.
Nhưng bọn họ không tức giận, cũng không buồn bã, mà trầm giọng quát: "Liệu các người có vui mừng sớm quá không vậy? Thần y Lâm còn chưa thua đâu!".
"Chí Tôn, tôi nói câu khó nghe, nhìn thì có vẻ thần y Lâm không đánh lại được ông, nhưng thực ra là đang nghiên cứu ông! Khi nào hiểu rõ về chiêu thức của ông, thì chính là lúc cậu ta phản kích!", Tử Nghĩa khẽ quát.
"Hỗn xược! Ông nghĩ bản tôn là ai hả? Chiêu pháp của bản tôn sao có thể dễ dàng để người khác hiểu rõ được chứ?".
Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng ông ta không dừng lại, mà lại cất bước lao về phía Lâm Chính.
Ông ta vẫn nhớ những lời Thánh Y Giả vừa nói.
Đối phó với y võ có y thuật cao siêu như thế này, thì nhất định phải giết ngay lập tức, tuyệt đối không được cho cậu ta thời gian tự hồi phục, nếu không càng chiến đấu về sau lại càng khó đối phó.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính đang chậm rãi đứng dậy, cánh tay vung ra phía sau, một tay hóa thành vuốt, năm ngón tay quặp lại, sắc nhọn như mũi kiếm, nhắm trúng trái tim Lâm Chính.
Tất cả khí kình trên người ông ta đều hội tụ ở năm ngón tay kia.
Khi lại gần, ông ta chỉ cần phát lực, là có thể móc được trái tim Lâm Chính ra.
Đây là đòn cuối cùng!
Đến lúc kết thúc rồi!
Chí Tôn Huyền Thanh Các đanh mắt lại nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, ông ta bỗng ý thức được một điểm không đúng.
Chỉ thấy Lâm Chính nhìn chăm chú vào ông ta, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Không thấy sự hoảng hốt, không thấy sự sợ hãi, lại càng không chút khiếp đảm nào!
Chuyện gì thế này?
Lẽ nào người này còn có hậu chiêu sao?
Chí Tôn Huyền Thanh Các thầm hừ một tiếng, cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, khẽ gầm một tiếng rồi tung vuốt định móc.
Vù!
Dường như khí kình trên vuốt cũng khiến cả hư không chấn động, phát ra tiếng gầm như bạch hổ, mang theo khí thế vô thượng đánh về phía trái tim Lâm Chính.
Nhưng trong chớp mắt này, đôi mắt sắc lạnh của Lâm Chính bỗng phun ra hai ngọn lửa, sau đó hai cánh tay bị gãy của anh cũng được hai luồng dị hỏa bao bọc, không chút khách khí tung một quyền về phía vuốt sắc của Chí Tôn Huyền Thanh Các.
"Cái gì?".
Chí Tôn Huyền Thanh Các biến sắc, lập tức định thu chiêu.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Bốp!
Nắm đấm nặng nề nện vào vuốt sắc.
Trong chớp mắt.
Lửa trên nắm đấm giống như dòng điện lan sang vuốt sắc, cắn nuốt cơ thể của Chí Tôn Huyền Thanh Các một cách điên cuồng.
Ông ta nhanh tay nhanh mắt, tay còn lại lập tức bấu lấy cánh tay của tay này, giật mạnh.
Phựt!
Ông ta giật cánh tay ra ném xuống đất, nương theo lực đạo bay ra phía sau, nặng nề ngã xuống đất.
Bịch!
Sau khi tiếp đất, Chí Tôn Huyền Thanh Các phun ra một ngụm máu tươi.
Còn cánh tay bị ông ta giật ra gần như bị thiêu thành tro trong nháy mắt.
"Hả?".
Mọi người xôn xao.
"Dị hỏa?".
Thánh Y Giả đứng phắt dậy, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Bố!".
"Chí Tôn!".
Ai nấy đều sững sờ.
Hình Thư Trường lại càng trợn to hai mắt, xông mấy bước tới, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
Chí Tôn Huyền Thanh Các... bị Lâm Chính một quyền đánh bay, còn bị ép phải làm tráng sĩ chặt tay!
Sao có thể chứ?
Vừa rồi rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay! Rõ ràng sắp lấy được mạng của người này mà!
Bước ngoặt kinh thiên động địa này khiến những người đang có mặt đều không thể chấp nhận được.
“Lần này thì các cậu đã hiểu lời tôi nói rồi chứ?”.
Vẻ mặt Tử Nghĩa đầy phức tạp nói.
“Không! Bố tôi còn chưa thua! Ông ấy còn chưa thua!”.
Hình Thư Trường gào lên.
Tử Nghĩa lắc đầu, không nói gì nữa.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lại đứng lên, nhìn vết thương ở cánh tay phải vẫn đang chảy máu, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Lâm Chính chậm rãi đi tới.
Hai cánh tay của anh được ngọn lửa bao bọc, đôi mắt cũng lập lòe ngọn lửa, khí thế kinh người, khiến tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.
“Đây chính là thực lực thực sự của cậu sao?”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các khàn giọng nói.
“Coi như là thế đi”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Xem ra muốn thắng trận chiến hôm nay cũng không dễ dàng gì! Là tôi trách lầm Tử Nghĩa và Tử Hằng rồi!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các khàn giọng nói.
“Chí Tôn, ông hãy từ bỏ đi. Bây giờ từ bỏ thì chúng ta vẫn có thể cầu xin thần y Lâm!”.
Tử Nghĩa và Tử Hằng vội nói.
Nhưng Chí Tôn Huyền Thanh Các lắc đầu: “Từ bỏ? Đó chính là đầu hàng! Bản tôn thà chết cũng không chịu nhục!”.
“Chí Tôn…”
Nhiều người bật khóc.
Nhưng đúng lúc này.
Vèo vèo vèo…
Mấy cây châm bạc bỗng đâm vào cánh tay Chí Tôn Huyền Thanh Các, vết thương của ông ta lập tức ngừng chảy máu.
Ai nấy sửng sốt.
Chỉ thấy Thánh Y Giả ở bên kia tung người nhảy tới, hạ xuống bên cạnh Chí Tôn Huyền Thanh Các.
Những người có mặt đều nín thở.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
“Hay cho câu thà chết không chịu nhục, nếu đã vậy thì Chí Tôn, tôi và ông hãy cùng giết thằng oắt này đi!”, Thánh Y Giả cười nói.