Giang Thiên Hưng nổi giận!
Đây là Thượng Hỗ!
Địa bàn của ông ta!
Thế mà lại có người dám nói những lời như vậy với ông ta!
Lại còn là một người ngoại tỉnh!
Hoàn toàn không xem ông ta ra gì!
Trong mắt Giang Thiên Hưng lóe lên sự phẫn nộ, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Ông ta đang định lên tiếng thì đại sư Tây Môn đột nhiên tiến lên, ngăn cản ông ta.
“Đạo trưởng?”, Giang Thiên Hưng ngạc nhiên.
Đại sư Tây Môn nháy mắt ra hiệu với ông ta, nhỏ giọng nói: “Người này có tự tin như vậy, tôi nghĩ cậu ta có chỗ dựa, ông đừng tùy tiện đắc tội thì tốt hơn. Suy cho cùng, bọn họ cũng là người từ Giang Thành đến”.
“Giang Thành?”.
Giang Thiên Hưng nhíu mày, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, nhỏ giọng nói: “Ông đang ám chỉ… thần y Lâm?”.
“Ông đối phó được thần y Lâm không?”, đại sư Tây Môn hỏi.
“Sao… sao có thể đối phó được? Thần y Lâm là người thế nào, đó là nhân vật siêu phàm, tôi có tài đức gì?”, Giang Thiên Hưng biến sắc, nói.
“Vậy thì đúng rồi! Nếu bọn họ có liên quan đến thần y Lâm, ông vô tình đắc tội với thần y Lâm chẳng phải sẽ hỏng bét sao?”, đại sư Tây Môn nói.
“Đạo trưởng, ông nói phải làm sao đây?”, Giang Thiên Hưng hỏi.
“Giao đơn hàng mà cô gái kia nói cho cô ấy làm!”.
“Hả… Được thôi! Nếu đạo trưởng đã nói vậy, tôi đồng ý!”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, khẽ nói: “Chủ tịch Tô, anh bạn trẻ, chúng ta mỗi người lùi một bước được không? Hai người cũng đừng gây khó dễ cho con trai tôi! Tôi sẽ giao đơn hàng cho phía các cô làm, hai bên chúng ta hợp tác, chuyện này dừng ở đây, được không?”.
“Hả… Chủ tịch Giang, như vậy sao được?”.
Tô Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Lâm Chính vừa dọa một cái người ta đã đồng ý… như vậy phải chăng không hay cho lắm?
“Không sao, không sao! Chủ tịch Tô, thật ra tôi luôn rất tán thưởng doanh nhân trẻ tuổi như các cô, dù sao thế giới sau này là của các cô!”, Giang Thiên Hưng cười nói, nhưng trong lòng rất phức tạp.
“Vậy thì cảm ơn ông!”.
Tô Nhu kích động nói.
“Thế này, sáng ngày mai cô hãy đến trụ sở chính của Tập đoàn Giang Lâm một chuyến, tôi nói thư ký tiếp đãi cô, cô và thư ký của tôi ký đơn hàng này đi!”.
“Được! Cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”.
Tô Nhu vội đáp.
Công ty vừa đưa ra thị trường đã nhận được đơn hàng lớn, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho tương lai của công ty.
Giang Tử Ức đứng sau Giang Thiên Hưng cực kỳ không vui, nhưng không dám lên tiếng.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên vội vã xông vào sảnh tiệc, hô to với Giang Thiên Hưng: “Sư thúc! Sư thúc! Không hay rồi! Bọn họ giết đến nơi rồi!”.
Giang Thiên Hưng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ đến rồi à?”.
“Phải, sư thúc! Xin sư thúc hãy mau nghĩ cách! Nếu không, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy!”, người đó chạy đến trước mặt Giang Thiên Hưng, quỳ dưới đất, run giọng khóc la.
“Sư thúc?”.
Tô Nhu và Lâm Chính đều mờ mịt.
Giang Tử Ức cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím quỳ trước mặt Giang Thiên Hưng, đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc kêu lên: “Bố, chẳng lẽ người này là…”.
“Im miệng!”.
Giang Thiên Hưng quát lên, ngắt lời Giang Tử Ức.
Giang Tử Ức run rẩy cả người, không dám lên tiếng.
“Sư điệt! Không phải lo, hôm nay có đại sư Tây Môn ở đây, bọn họ tới bao nhiêu người cũng không làm gì được chúng ta!”.
Giang Thiên Hưng bực bội nói, sau đó quay đầu nói với Tô Nhu: “Hai người hãy rời khỏi đây mau đi. Vài kẻ thù của tôi tìm tới cửa rồi, nếu còn không đi e là sẽ liên lụy đến hai người!”.