Cản đường sao? Đây đã gần tới địa bàn của Tử Huyền Thiên rồi cơ mà?
Rốt cuộc là ai mà dám chạy tới đây làm loạn thế? Còn dám chặn cả xe của phó chưởng môn Tử Huyền Thiên. Đúng là ăn gan hùm rồi đây mà.
Bọn họ tức giận bước xuống xe. Họ phát hiện ra cản đường họ là một tảng đá lớn. Bên cạnh tảng đá là vài người nam nữ cầm kiếm, mặc đồ cổ trang.
Họ nhìn mấy người Thiên Diệp bằng vẻ thản nhiên và bước tới. Thấy cảnh tượng đó, Giang Thiên Hưng khẽ tái mặt: “Phó chưởng môn. Lẽ nào họ tới vì Thái Vũ Lệnh?”
“Bất luận là gì, chỉ cần dám làm loạn ở Tử Huyền Thiên thì đều không thể tha thứ được. Cô Tô, cậu Lâm, mọi người lên xe đợi, chúng tôi đuổi đám người này thì mình đi tiếp”, Thiên Diệp trầm giọng, sau đó bước lên.
Tô Nhu cảm thấy lo lắng. Cô quay lại xe.
“Lâm Chính, chắc là không sao chứ”, cô thận trọng hỏi.
“Yên tâm, không sao đâu. Đây là phó chưởng môn. Có thể ngồi được vào vị trí đó thì đâu phải người bình thường. Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu khẽ gật đầu, không còn lo lắng như trước đó nữa. Đúng vậy. Thiên Diệp là phó chưởng môn cơ mà. Đây lại là địa bàn của Tử Huyền Thiên, ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Hơn nữa những người cản đường này nhìn khá trẻ, thực lực chắc cũng chẳng đến đâu. Nhưng đúng lúc này có vẻ như hai bên nói chuyện không được vui vẻ cho lắm.
Một lúc sau, những người thanh niên này không nhịn được nữa đã ra tay với Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng.
“Không hay rồi”, Tô Nhu kinh hãi kêu lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Tô Nhu bình tĩnh, những nơi như này gọi cảnh sát cũng không có tác dụng gì đâu. Những người đó không phải là đối thủ của phó chưởng môn. Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”.
Lâm Chính ngăn Tô Nhu lại.
“Thế nhưng...”, Tô Nhu vẫn còn định nói gì đó.
Lúc này, màn chiến đấu đã kết thúc. Quả không hổ danh là phó chưởng môn. Vừa ra tay thì đám thanh niên kia đã không thể làm gì được. Ngay lập tức, tất cả bị thần phục.
Nhưng ông ta cũng không cậy thế bắt nạt, chỉ đoạt vũ khí của họ chứ không gây nguy hại gì tới tính mạng của đối phương.
“Bổn tọa không muốn mất thời gian với các người. Thái Vũ Lệnh nào phải thứ các người có thể động vào được. Mau biến”, Thiên Diệp hừ giọng, vứt vũ khí trong tay
Rầm rầm...Tất cả đám vũ khi rơi xuống đất...Thế nhưng đám thanh niên vẫn không chịu rời đi, ai cũng nhìn chăm chăm Thiên Diệp và vẫn còn muốn lao lên.
“Cái gì?”
“Khốn nạn. To gan lắm. Cho cơ hội rời đi mà không chịu. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?”, Giang Thiên Hưng tức giận, đấm thẳng về phía người trước mặt.
Rầm...Người kia bị đánh bay, ngã rầm ra đất, nôn ra một ngụm máu tươi, không dậy nổi.
“Đúng là không biết điều”, Giang Thiên Hưng hừ giọng.
Thiên Diệp cũng nghĩ như vậy. Đúng lúc này, đám đông không còn lao lên nữa mà dừng lại nhìn người nằm dưới đất.
Thiên Diệp cảm thấy có gì đó không ổn...
Lúc này một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Được lắm Tử Huyền Thiên...dám làm hại đệ tử của tôi”.
Ngay sau đó một luồng khí tức ập tới.