Nếu chỉ là Thiên Diệp, Bá Lực Quân chắc chắn dư sức để đối phó!
Nhưng nếu tính cả Lâm Chính thì sẽ khác.
Cái vẫy tay tùy ý vừa nãy trông như không có gì, nhưng lại dễ dàng đánh tan khí thế của Bá Lực Quân!
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, sức mạnh của Bá Lực Quân là sức mạnh hàng đầu!
Sức mạnh mà ông ta sở hữu không chỉ đơn giản là ngoại lực bá đạo đơn giản mà cón có cả nội lực và áp lực!
Sức mạnh của ông ta là thuần khiết nhất, tuyệt đối không phải là sức mạnh phóng ra để đầu cơ trục lợi!
Tuy nhiên, đối mặt với loại sức mạnh này... đối phương lại có thể dễ dàng nghiền nát!
"Cậu là ai?", Bá Lực Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu sợ hết hồn, thấy đối phương nhìn về phía mình, cô vội vàng muốn kéo Lâm Chính rời đi.
Nhưng sao có thể thoát được đây?
"Chúng tôi là ai không quan trọng, bây giờ tôi hy vọng ông mau chóng rời đi! Bằng không ông tự gánh lấy hậu quả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm Chính, anh điên rồi! Người đó chắc chắn rất lợi hại, chúng ta đừng nên chuốc phiền phức vào mình!", Tô Nhu vội vàng nhỏ giọng nói.
"Phiền phức đã ở trước mặt rồi, tránh không được đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
"Nhưng...” Tô Nhu còn muốn nói thêm gì đó, Bá Lực Quân liếc nhìn những nam nữ đang nằm dưới đất xung, lạnh lùng nói: "Đám đồ đệ này của tôi đều do cậu đánh bị thương à?”
“Ừ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Tô Nhu sắp sốt ruột đến mức phát điên.
"Được! Được lắm! Chàng trai trẻ giỏi lắm! Hôm nay tôi sẽ xử lý cả cậu và Thiên Diệp luôn!"
Ánh mắt Bá Lực Quân đằng đằng sát khí và vẻ điên cuồng!
Ông ta chưa từng thấy ai dám khiêu khích mình như thế!
Ngay lập tức, Bá Lực Quân bước lên trước, chuẩn bị ra tay!
Cho dù đối mặt với hai vị cao thủ hàng đầu, ông ta cũng không hề sợ hãi!
"Thật ngông cuồng! Bá Lực Quân, ông cho rằng mình là ai? Dám đánh với hai người chúng tôi? Hôm nay tôi muốn ông phải chết ở chỗ này!", Thiên Diệp hét lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Có thần y Lâm ra tay, trận này thắng chắc!
Nhưng Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: "Ông muốn đánh cả hai à? Tôi nghĩ ông nên giữ sức đi, đánh thắng Thiên Diệp trước rồi nói”.
Thiên Diệp sửng sốt, sau đó đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Sợ rồi à? Hừ, không thành vấn đề, Thiên Diệp không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi trước xử lý Thiên Diệp trước, sau đó sẽ xé xác cậu thành tám mảnh!"
Bá Lực Quân cười khẩy, gầm lên điên cuồng, lao về phía Thiên Diệp.
Sắc mặt Thiên Diệp trở nên căng thẳng, ông ta không có thời gian để nghĩ nhiều, tung nắm đấm về phía Bá Lực Quân.
Ông ta không biết mình có ngăn cản được Bá Lực Quân hay không!
Đôi mắt của Thiên Diệp mở to, nhìn chằm chằm vào nắm đấm sắt của Bá Lực Quân đánh tới.
Còn chưa chạm vào, ông ta đã cảm nhận được sức mạnh cuộn trào của đối phương!
Quá kinh khủng!
Đây là sức mạnh mà con người có thể tu luyện được sao?
Trái tim của Thiên Diệp đập thình thịch.
Càng tới gần, càng có thể cảm nhận được đối phương mạnh đến mức nào!
Cuối cùng, tâm lý của Thiên Diệp suy sụp.
Ông ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể ngăn được Bá Lực Quân!
Thực lực của người này quá đáng sợ! Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, e rằng chỉ có chưởng môn mới có thể chống lại!
Xong đời rồi!
Thiên Diệp thở dài, nhưng bây giờ không thể rút lui, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Rầm!
Sức mạnh của cả hai va chạm với nhau.
Nhưng lúc này Thiên Diệp kinh hãi phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không có phản ứng, thậm chí... còn không có cảm giác đau.
"Hả?"
Thiên Diệp đột nhiên mở mắt ra, lúc này, ông ta hoàn toàn chết lặng.
Bá Lực Quân phía trước bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn đại bác đánh vào một gò đất nhỏ ở phía xa, đập nát gò đất đó thành từng mảnh...