"Đây là... châm bạc?"
"Là Thần y Lâm! Thần y Lâm đã dùng châm bạc để nâng cao thực lực của mình sao?"
Hơi thở của Thiên Diệp trở nên gấp gáp, đầu óc tê dại.
Ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Chính ở đằng kia.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Thiên Diệp định mở lời, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu, ông ta lại ngại lên tiếng, chỉ đành gật đầu với Lâm Chính, rồi quay người lại.
Ông ta cẩn thận quan sát cơ thể mình một lần nữa.
Lại phát hiện không chỉ hai cánh tay bị đâm đầy châm bạc, mà châm bạc còn có ở lưng và cổ.
Những chiếc châm bạc này rất thanh mảnh và hết sức kín đáo.
Thực sự không biết thần y Lâm đã châm khi nào!
Phương pháp khéo léo, khiến người khác khó mà phát giác như vậy thực sự đáng sợ!
Ông ta thở hổn hển, lại nhìn Bá Lực Quân, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn.
"Không thể nào! Không thể nào! Vô duyên vô cớ sao ông lại trở nên lợi hại như vậy? Tuyệt đối không thể nào!"
Bá Lực Quân chật vật bò dậy, miệng phun ra máu, gầm lên một tiếng điên cuồng và không cam lòng.
"Bá Lực Quân, ông không phải là đối thủ của tôi! Thái Vũ Lệnh này, e rằng ông không lấy được đâu!", Thiên Diệp hờ hững nói.
"Khốn kiếp!"
Bá Lực Quân gào mồm lên, vẫn muốn lao tới lần nữa.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Một âm thanh chói tai vang lên từ xa.
Mọi người liếc nhìn, lại thấy vô số cường giả của Tử Huyền Thiên đang lao tới.
"Sư phụ, người của Tử Huyền Thiên tới rồi!"
"Chúng ta không thể đánh tiếp nữa! Phải nhanh chóng rời đi, nếu không, bị đối phương bao vây thì tất cả sẽ xong đời!"
"Sư phụ! Đi thôi!"
Đám nam nữ thanh niên vội vàng vây quanh Bá Lực Quân, sốt sắng hét toáng lên.
Sắc mặt Bá Lực Quân nhợt, siết chặt nắm đấm, răng sắp bị nghiến nát.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn giữ vững lý trí, hung tợn gầm gừ: "Rút lui!"
Nói xong, ông ta quay người nhảy vọt đi.
"Muốn đi hả? Không dễ dàng vậy đâu!"
Thiên Diệp khịt mũi, muốn đuổi theo ngay lập tức.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên nói: "Thiên Diệp phó chưởng môn, để chúng đi đi! Sức mạnh của ông không duy trì được lâu đâu”.
Thiên Diệp sửng sốt, hiểu được ý của Lâm Chính.
Sức mạnh được nâng cao từ châm bạc của Lâm Chính không thể kéo dài quá lâu, nếu hiệu quả của châm bạc bị giảm đi sau khi đuổi theo thì Thiên Diệp đang đi tìm cái chết.
"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu Lâm, cậu Lâm, cô Tô, hai người không sao chứ?", Thiên Diệp cười nói.
"Chúng tôi không có gì đáng ngại”.
“Thiên Diệp phó chưởng môn, hình như ông bị thương rồi, không sao chứ?”, Tô Nhu quan tâm hỏi.
“Vết thương này không là gì với tôi cả, không sao, không sao”, Thiên Diệp cười nói.
Cường giả Tử Huyền Thiên đã đến, mọi người cũng coi như an toàn.
Lâm Chính và Tô Nhu được Thiên Diệp đưa vào trong địa bàn Tử Huyền Thiên.
Nhìn nơi giống như chốn bồng lai tiên cảnh trước mặt, Tô Nhu vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
"Trời ạ, đây chính là Tử Huyền Thiên sao? Nó giống các môn phái lánh đời trong phim truyền hình cổ trang! Thật không thể tin được!"
Tô Nhu thốt lên.
"Chưởng môn của chúng tôi chuyên tâm luyện võ, không muốn bị giới thế tục quấy rầy, cho nên đã dẫn theo môn phái đến ẩn cư ở chốn này, nói chúng tôi là môn phái lánh đời cũng không sai!"
Thiên Diệp bước cùng Giang Thiên Hưng, cười nói: "Cô Tô, cô đã vất vả suốt chặng đường rồi, tôi đã bảo chủ tịch Giang sắp một nơi nghỉ ngơi và dùng cơm trà cho cô, cô hãy ăn cơm và dùng trà trước đã, sau đó chúng tôi sẽ đưa cô đi xem mảnh đất đó”.
"Được! Được! Phiền các ông quá rồi”.
Tô Nhu gật đầu lia lịa, vô cùng kích động.
Nơi tọa lạc của Tử Huyền Thiên đều là những vùng đất phong thủy quý giá, phát triển và mở rộng vùng đất như vậy thì còn chê vào đâu được? “Không uổng công đi chuyến này!”, Tô Nhu phấn khích ngẫm nghĩ.