Đây là một đội ngũ gồm hai mươi người do Thiên Diệp dẫn đầu, mỗi người trong đội đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là hộ tống Lâm Chính, cung cấp mọi sự thuận lợi cho anh, giúp Lâm Chính yên tâm tham dự cuộc tranh đoạt kim cương Thái Vũ, không cho phép bất kỳ ai quấy rối.
Nhóm người đi ra khỏi chỗ đóng quân của Tử Huyền Thiên, tiến về thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, bọn họ không phải đi bộ, mà là đi máy bay trực thăng do Tử Huyền Thiên cung cấp tiến về thần miếu Thái Vũ.
Hễ là tông tộc ẩn thế nổi tiếng đều không thiếu tiền, Tử Huyền Thiên cũng vậy, còn đi bộ bằng hai chân thì thực sự lãng phí thời gian.
Trong vòng nửa ngày, cả đội đã đến gần thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, máy bay trực thăng có thể bay thẳng đến gần thần miếu Thái Vũ, nếu không sẽ bị Thần Nữ Thái Vũ bắn rơi tại chỗ.
Vì theo cô ta thấy như vậy là khinh thường thần miếu!
Mọi người dừng ở một bãi đất trống dưới chân núi thần miếu Thái Vũ.
Cùng lúc đó cũng có người của thế lực khác đến nơi.
Mọi người đánh giá lẫn nhau, hơn nữa còn giữ cảnh giác, không dám đến quá gần.
Dù sao lên thần miếu Thái Vũ, ai ai cũng là kẻ địch.
Đương nhiên cũng có một vài người cố tình gây sự.
“Ô! Đây không phải Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ ông lại đích thân đến đây! Thật là khiến người ta bất ngờ!”.
Một tiếng cười giễu cợt vang lên.
Sau đó vài chiếc Land Rover đến dưới chân núi, vài nam nữ ăn mặc thời cổ đại bước xuống khỏi xe.
Đi đầu là một người đàn ông để tóc mái dài che mất một con mắt.
Người đàn ông vóc dáng cao to, tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng, cười hì hì khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô hại.
Thiên Diệp nhìn thấy người này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Phúc La? Cậu cũng tới đây sao? Lần này La Thiên Giáo lại để cậu đích thân dẫn đội à?
“Có vấn đề gì sao? Tử Huyền Thiên các người còn phái phó chưởng môn cao cao tại thượng như ông đi, La Thiên Giáo chúng tôi thì không được phái tôi đi hay sao?”, người đàn ông tên Phúc La nhếch khóe miệng.
Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, không lên tiếng.
“Thiên phó chưởng môn, chuyện gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Gặp phải kẻ thù rồi, thần y Lâm, chúng ta phải cẩn thận một chút, đề phòng đám người ở bên kia, nói không chừng bọn họ có thể đánh lén chúng ta bất cứ lúc nào!”, Thiên Diệp nhỏ giọng nói.
“Đánh lén?”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người La Thiên Giáo, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nói: “Nếu đã là kẻ thù thì sao còn đứng sững ra đó làm gì? Vì sao không ra tay trước tiêu diệt bọn họ?”.
Thiên Diệp sững người, bị câu nói của Lâm Chính làm nghẹn họng.
Ông ta do dự một lúc, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, nếu ra tay thì đôi bên sẽ chỉ thiệt hại nặng nề. Hơn nữa thực lực của Phúc La không thể coi thường, tôi đã giao đấu với cậu ta ba lần, lần nào cũng chịu thiệt thòi! Một khi thật sự chém giết, Tử Huyền Thiên chúng tôi hoàn toàn không được chút ích lợi nào. Dù có đánh thắng, e là chúng tôi cũng thương tích đầy mình, vậy thì làm sao tham gia khảo nghiệm của thần miếu Thái Vũ, làm sao tranh đoạt kim cương Thái Vũ? Nếu lúc này có người làm ngư ông, chẳng phải hối hận cả đời hay sao?”.
Thiên Diệp suy cho cùng cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, cách ông ta suy xét sự việc hiển nhiên không thể giống như Lâm Chính.
Lâm Chính cười nhẹ: “Thiên phó chưởng môn nói rất có lý, nhưng đôi khi ông phải suy nghĩ thế này, ông kiêng dè nhưng người khác chưa từng suy nghĩ như vậy. Bọn họ đã muốn động vào các ông thì đã không nghĩ tới chuyện kim cương Thái Vũ gì nữa! Tôi đề nghị Thiên phó chưởng môn vẫn nên chuẩn bị trước, nếu bị người ta đâm một dao sau lưng, vậy thì không phải chỉ mất kim cương Thái Vũ gì đó, mà còn mất cả mạng!”.
Thiên Diệp căng thẳng, không lên tiếng.
Mọi chuyện đúng như Lâm Chính nói, ông ta không dám gây chuyện không có nghĩa đám người kia chịu khoanh tay đứng nhìn.
Phúc La cười híp mắt nhìn sang, sau đó ra hiệu cho người của mình.
Người dưới trướng hắn hiểu ý, lập tức đi về phía này.
“Các người làm gì vậy? Cút xa một chút cho tôi!”, người của Tử Huyền Thiên lập tức quát lên, không cho những người này lại gần.
“Hô! Người của Tử Huyền Thiên cũng oai thật! Đây là địa bàn của thần miếu Thái Vũ, không phải chỗ của các người, các người kiêu căng cái gì?”, đệ tử đó quát.
“Xem ra hôm nay Tử Huyền Thiên muốn có bằng được kim cương Thái Vũ rồi!”.
“Ha, bọn họ kiêu căng như vậy, lát nữa chắc chắn sẽ đại sát tứ phương ở thần miếu Thái Vũ! Tôi thấy chúng ta vẫn nên xông lên đi! Nếu không, lên trên đó cũng chết dưới kiếm của bọn họ!”.
“Phải!”.
Hai người một xướng một bè, giọng nói cực kỳ to, người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía này.
Thiên Diệp biến sắc.
Quả nhiên người xung quanh ai cũng có ý thù địch với Tử Huyền Thiên!
Nếu một phương thế lực quá mạnh, chắc chắn sẽ là một mối đe dọa lớn đối với người khác.
Bọn họ sẽ chỉ muốn loại bỏ thế lực đó ra khỏi cuộc chơi, vậy thì bọn họ mới có thể có được ưu thế tốt hơn trong thí luyện của thần miếu Thái Vũ.
Phải biết rằng, thí luyện của thần miếu Thái Vũ có thể gọi là tiểu đại hội!
Quy mô của nó và đại hội cực kỳ tương tự, đương nhiên quy cách của nó không bằng đại hội, trình độ tàn khốc cũng hoàn toàn khác nhau.
Dù là vậy, muốn vượt qua tiểu đại hội này cũng không phải chuyện đơn giản.
Nếu không, vì sao Lăng Kiếm Phi và Thiên Diệp phải cầu xin Lâm Chính ra mặt?