TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2437 “DI NGUYỆT NỮ?”

Đương nhiên, Lâm Chính có thái độ kiêu căng như vậy cũng khiến rất nhiều người bất mãn.

“Con mẹ nó! Cái quái gì vậy?”.

“Đánh lén mới đuổi người của La Thiên Giáo rời đi được, chỉ vậy thôi cũng kiêu căng?”.

“Tôi thật sự muốn xé miệng của thằng đó ra!”.

Vài người nhổ nước bọt, mắng chửi Lâm Chính.

Nhưng chung quy vẫn không ai dám đứng ra thách thức.

"Thú vị lắm!”.

Trên một sườn dốc, một người đàn ông tóc trắng tung bay, mặc kiếm phục màu trắng, một tay cầm kiếm, một tay cầm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, cười nói.

“Phải! Thí luyện thần miếu Thái Vũ lần này có lẽ sẽ rất thú vị, nhưng mà anh Công Thâu… Anh biết hút thuốc từ lúc nào vậy?”, thanh niên mặt trắng cầm quạt gấp cười hỏi.

“Tôi biết hút từ lâu rồi, luyện kiếm nhiều áp lực, không có việc gì thì hút một điếu giúp tâm cảnh thả lỏng, luyện kiếm tốt hơn”, người đàn ông mặc kiếm phục cười, lấy ra một hộp thuốc từ trong túi: “Hút một điếu không?”.

“Tôi không nghĩ thứ này có ích cho việc luyện công!”, thanh niên mặt trắng từ chối.

Lúc này, ở xa xa vang lên tiếng leng keng thanh thúy.

Sau đó thì một đội ngũ giống như đội nghi lễ đi về phía này.

Phía trước đội ngũ có tám người mang đao, những người này có khí tức đáng sợ, vô cùng khủng khiếp, khiến người ta không rét mà run.

Ở giữa đội ngũ là một chiếc kiệu tinh xảo.

Người khiêng kiệu lại là bốn cô gái thanh tú lả lướt.

Bọn họ mặc váy dài màu hồng, một tay cầm kiếm, một tay nâng kiệu, trên người đeo chuông, đi trên đường không ngừng vang lên tiếng leng keng.

“Là đội ngũ của Di Nguyệt Cung!”, thanh niên mặt trắng nhíu mày.

“Di Nguyệt Cung cũng có hứng thú với kim cương Thái Vũ? Lần này phiền phức rồi!”, vẻ mặt của người đàn ông mặc kiếm phục cũng không mấy tự nhiên.

Lâm Chính ở bên này cũng bị động tĩnh đó gây chú ý, nghiêng đầu nhìn, không khỏi nghi hoặc.

“Đó là ai?”.

“Là người của Di Nguyệt Cung! Nhìn độ hoành tráng thì có lẽ là Di Nguyệt Nữ đến đây!”, Thiên Diệp khẽ nói.

“Di Nguyệt Nữ?”, Lâm Chính hỏi.

“Tất nhiên là con gái của cung chủ Di Nguyệt Cung! Nghe nói lúc cô ta sinh ra trời sinh dị tượng, do đó thiên phú siêu phàm, tài năng xuất chúng, là yêu nghiệt có một không hai. Cô ta được Di Nguyệt Cung cung cấp rất nhiều tài nguyên, trẻ tuổi đã có thực lực siêu phàm trác tuyệt, cực kỳ đáng sợ! Trận chiến tranh đoạt kim cương Thái Vũ lần này, Di Nguyệt Cung cũng tham gia, còn phái Di Nguyệt Nữ đến đây… Thần y Lâm, lần này chúng ta gặp phiền phức rồi!”, Thiên Diệp có vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nói.

“Nghe ông nói vậy, Di Nguyệt Nữ này lợi hại lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Nói thế này vậy, tôi đấu với cô ta có lẽ tôi cũng sẽ thua!”, Thiên Diệp nhỏ giọng đáp.

“Thế à? Nhưng… thực lực ông cũng chẳng ra làm sao!”, Lâm Chính không kìm được nói.

“Hừm…”.

Thiên Diệp suýt chút nữa thì sặc.

Tốt xấu gì ông ta cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, thực lực của ông ta chắc chắn có thể trấn áp rất nhiều người ở đây!

Nhưng lời này nói ra từ miệng thần y Lâm, Thiên Diệp cũng không tức giận gì.

Dù sao so với chiến tích của thần y Lâm, chút danh tiếng của ông ta hoàn toàn không tính là gì cả.

Lúc này, kiệu được nâng đến con đường dốc hướng về thần miếu Thái Vũ.

Con dốc đó ở phía trên tất cả mọi người.

Vì tiểu đại hội chưa bắt đầu, mọi người chưa bước vào khu vực của thần miếu Thái Vũ, tất cả đều đứng chờ dưới chân núi.

Thế nhưng kiệu của Di Nguyệt Cung lại dẫn đầu lên trước, có cảm giác đứng trên cao nhìn xuống.

Lúc này, một thị nữ đi đến, khom lưng bên mành vải kiệu trong chốc lát, sau đó gật đầu đứng dậy, đi đến phía trước kiệu, lớn tiếng hô.

“Công chúa có lệnh! Lệnh cho các người mau chóng rời đi, vậy thì mới có thể giữ được mạng! Nếu cố chấp vào miếu! Giết không tha!”.

Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao.

Đọc truyện chữ Full