TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2439 BẮC HIÊN TRƯỜNG KHÔNG?"

Có người ngập ngừng, không dám đi lên thần miếu.

Nhưng hầu hết mọi người đều can đảm bước lên.

Cũng không thể chỉ vì lời nói của Di Nguyệt Cung Nữ mà từ bỏ được, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải là làm trò cười cho mọi người sao?

Sau đó, mọi người nối tiếp nhau đi lên thần miếu.

Lâm Chính cũng vậy.

"Có quá nhiều người không biết cuộc sống này quý giá như thế nào!"

Một tiếng thở dài truyền ra từ trong chiếc kiệu được đặt ở trước thần miếu Thái Vũ.

Sắc mặt của nhiều người lập tức thay đổi.

Lâm Chính không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về phía thần miếu Thái Vũ.

Lại thấy thần miếu đã vô cùng đổ nát và cũ kĩ.

Toàn bộ thần miếu rất lớn, chiếm diện tích rộng, được xây dựng trên đỉnh núi.

Có lẽ bởi vì thời gian quá lâu, nhiều cây cột chống đỡ thần miếu đã bị đổ, một nửa thần miếu bị sập, gạch đá trên mặt đất nứt toác, cỏ dại mọc ra từ những kẽ hở trên bậc thang ở bên cạnh.

Nhưng dù vậy, thần miếu vẫn toát lên vẻ trang trọng, uy nghiêm, nhìn từ xa trông vẫn rất thiêng liêng.

Lâm Chính quan sát thần miếu, không hề hay biết số lượng người đến trước thần miếu càng lúc càng đông.

Trong số đó có không ít người có thực lực vô cùng đáng sợ.

Thanh niên mặt trắng và người đàn ông đeo kiếm đứng bên cạnh một tảng đá cạnh thần miếu, nhìn những anh hùng hào kiệt đang đi tới, hết sức kinh ngạc.

“Cậu Tả Tí đến rồi!”

“Trời ơi, đó không phải là Không Ngạn Thần Tăng à? Người này cũng đến đây sao?”

“Cố Nhất Thương! Là Cố Nhất Thương! Thương Vương trẻ tuổi nhất!”

“Không thể tin được! Có nhiều thiên tài tuyệt đỉnh như vậy…"

Thanh niên mặt trắng và người đàn ông đeo kiếm càng lúc càng tuyệt vọng, càng nhìn càng sợ hãi.

Tất cả cường giả đến đây đều mạnh hơn bọn họ, những người này ở đây, có thể nói rằng thử thách mà Thần Nữ Thái Vũ đưa ra căn bản không liên quan gì đến bọn họ.

Hai người cười khổ, quyết định làm khán giả, không tham gia so tài.

Nhưng những người kia đều đang chuẩn bị và háo hức để thử sức.

"Ồ? Di Nguyệt Cung Nữ lại dám nói ra những lời càn rỡ như vậy sao? Hừ, thật thú vị! Tôi lại muốn xem thử, thủ đoạn của cung Di Nguyệt có thể ngăn cản được cây thương trong tay tôi hay không!", Cố Nhất Thương nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy.

"Cố Thương Vương ở đây thì cậu Tả Tí hay Di Nguyệt Cung Nữ gì đó đều không đáng nhắc tới! Lần này kim cương Thái Vũ chắc chắn sẽ thuộc về Cố Thương Vương!"

Cố Nhất Thương cười ha hả, rất hưởng thụ.

Nhưng lúc này, một tiếng cười khẩy truyền đến.

"Thật nực cười khi một người không rõ thực lực của mình lại đắm chìm trong những lời tâng bốc của người khác, còn có thể nhận được danh hiệu Thương Vương!"

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của đám người Cố Nhất Thương sững sờ, tức giận nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.

Chỉ thấy một nhóm người ăn mặc lộng lẫy khí chất xuất chúng tiến đến, dẫn đầu là một người đàn ông oai phong mặc áo choàng mạ vàng.

Người đàn ông rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng, ánh mắt nghiêm nghị, không đeo vũ khí, nhưng hai tay lại đeo găng tay vàng, vô cùng cổ quái.

Cố Nhất Thương thấy vậy, lập tức sững sờ.

"Hoàng Quyền? Bắc Hiên Trường Không?"

"Anh biết tôi sao? Thật khiến người khác bất ngờ!" Người đàn ông hờ hững nói.

Cố Nhất Thương không nói gì, hơi kinh sợ.

Anh ta không thể chọc vào người này! Mặc dù Cố Nhất Thương chưa bao giờ giao chiến với hắn, nhưng người từng đánh bại Cố Nhất Thương đã chết trong tay người này.

“Còn tưởng là ai, hóa ra là đồ vô dụng!”

Thấy Cố Nhất Thương im bặt, Bắc Hiên Trường Không lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, đi về phía chiếc kiệu ở bên kia.

Thấy cảnh tượng này, mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía Bắc Hiên Trường Không.

Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.

Đọc truyện chữ Full