Tất cả mọi người đều sửng sốt, lắng nghe âm thanh quái dị nặng nề này.
Giống như tiếng động phát ra khi bánh răng chuyển động.
Cứ như vậy khoảng hơn 10 giây, âm thanh mới dừng lại.
Còn kiếm trong tay những người máy kia cũng rơi xuống đất.
"Người máy bị đóng rồi!".
Vệ Tân Kiếm mừng rỡ.
"Trời ạ, đóng thành công rồi!".
"Không thể tin được!".
"Thần y Lâm lợi hại quá!".
Mọi người vô cùng kích động, luôn miệng kêu lên.
"Sao sư phụ biết ám cách cơ quan ở đây thế?", Vệ Tân Kiếm nhanh chân chạy tới, vội vàng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười, giơ màn hình điện thoại lên nói: "Anh tự nhìn đi, trong lúc giết tôi, dù bước chân của những người máy này nhanh đến đâu, thì cũng không giẫm vào viên gạch này. Nguyên nhân rất đơn giản, bên dưới viên gạch này chính là ám cách để mở cơ quan. Nếu người máy giẫm vào thì chẳng phải là tự đóng chính mình sao? Thế nên vị đại sư chế tạo ra người máy đã bố trí bước này, không để người máy giẫm vào".
"Hóa ra là thế!".
Vệ Tân Kiếm tỏ vẻ khâm phục: "Sư phụ đúng là anh minh!".
"Đừng nhiều lời nữa, mau cùng tôi vào lấy đá Thái Vũ!".
Lâm Chính khẽ quát rồi lập tức dẫn người xông vào trong.
Mọi người vội vàng lướt qua người máy, đi dọc theo hành lang vào trong.
Lúc này Lâm Chính vô cùng ngang ngược, lập tức khởi động cơ thể võ thần lao vào.
Vèo vèo vèo!
Soạt soạt soạt!
Bốp bốp bốp!
Trong vách tường ở hành lang bắn ra mũi tên sắc bén.
Cột đá bỗng nhô lên.
Những cơ quan như lưỡi dao thò ra khỏi khe tường, khi đánh vào người Lâm Chính chỉ như gãi ngứa, không thể làm tổn thương da thịt của anh.
Lâm Chính như một con trâu hoang bất khả chiến bại, đánh tan các cơ quan dọc đường, dẫn theo người của Tử Huyền Thiên bình an vô sự vào nơi sâu nhất của vùng cơ quan.
Người của Tử Huyền Thiên đều hít vào khí lạnh, mắt tròn xoe nhìn Lâm Chính.
"Đây chính là cơ thể võ thần sao?".
"Mạnh quá đi..."
Ai nấy đều líu lưỡi.
Cuối hành lang là một cánh cửa lớn bằng đồng xanh.
Trên cánh cửa là phù điêu hai con sư tử, cực kỳ hung ác.
Lâm Chính nhìn cánh cửa đồng xanh, hít sâu một hơi, chống hai tay lên cánh cửa, sau đó dùng sức, chậm rãi đẩy nó ra.
Kẽo kẹt...
Cánh cửa phát ra âm thanh du dương, được mở hẳn ra.
Mọi thứ bên trong cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Khi đám người Vệ Tân Kiếm bước vào, liền ngây người ra.
Chỉ thấy đằng sau cánh cửa đồng xanh là một mật thất rất lớn, bên trong bày từng cỗ quan tài bằng đá.
Chính giữa là một cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Mọi người đi tới, phát hiện trước mỗi cỗ quan tài đều có một bài vị.
Lâm Chính liếc mắt nhìn, cảm khái nói: "Hóa ra nơi được gọi là vùng cơ quan này là nơi chôn cất các đời tổ tiên của thần miếu Thái Vũ".
"Chỉ đáng tiếc thần miếu Thái Vũ đã lụi bại, Thần Nữ Thái Vũ là người cuối cùng của thần miếu Thái Vũ, bà ta mà chết thì trên đời này sẽ không còn tồn tại thần miếu Thái Vũ nữa", Vệ Tân Kiếm thở dài nói.
"Thần y Lâm, Vệ sư huynh, nếu đây là nơi chôn cất các đời tổ tiên của thần miếu Thái Vũ, vậy thì... liệu bọn họ có chôn những thứ phi phàm theo cùng không nhỉ?".
Đúng lúc này, có người không nhịn được nói.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều nín thở.
"Hay là... chúng ta mở quan tài ra xem thế nào?".
Có người đề nghị.
Vệ Tân Kiếm cũng có chút động lòng, ánh mắt nóng rực, ngoảnh lại nhìn Lâm Chính.
"Sư phụ... có cần... mở quan tài không?". Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!