Người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Thần y Lâm, tôi thấy chúng ta cũng nên bỏ ra chút gì đó để đổi mạng thôi”, Thiên Diệp tỏ ra mất tự nhiên. Ông ta bước tới bên cạnh Lâm Chính khẽ nói.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là Tử Huyền Thiên sẽ mất mặt lắm không. Ông là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đấy. Tự dưng mới lâm trận đã bỏ chạy thì thiên hạ lại không cười ông chắc? Huống hồ, không lấy được Thái Vũ Thần Toàn, Tử Huyền Thiên cũng sẽ gặp nạn, ông định mặc kệ à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
Thiên Diệp nghe thấy vậy bèn thở dài: “Tôi cũng biết điều đó. Ý của tôi là tạm hòa hoãn Thái Thương Long. Cậu ta đã dùng đan dược giúp gia tăng 30 năm công lực. Lúc này cậu ta mạnh khủng khiếp. Chúng ta xông lên chưa chắc đã thắng. Chúng ta rời khỏi đây trước. Thuốc này chỉ có tác dụng một tiếng đồng hồ. Đợi sau một tiếng đồng hồ chúng ta đi cướp Thái Vũ Thần Toàn thì chẳng phải là tốt hơn cứ đấu đá trên võ đài sao?”
“Đây đúng là một cách. Nhưng tôi thấy không cần phải làm như vậy”.
“Không...không cần phải làm vậy sao?”
Thiên Diệp giật mình: “Vậy thần y Lâm, cậu muốn thế nào?”
“Giết!”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu điên rồi?”, Thiên Diệp thốt lên.
Người của Tử Huyền Thiên cũng giật cả mình. Chỉ có Tân Vệ Kiếm là trầm giọng: “Thầy vô địch thiên hạ, hà tất phải sợ một tên Thái Thương Long chứ. Phó chưởng môn, lâm trận bỏ chạy thì chẳng ra sao cả, đấu với anh ta rồi tính ạ”.
“Các người chán sống thật rồi”, Thiên Diệp tức giận giậm chân.
Lúc này Thái Thương Long trên võ đài liếc nhìn Lâm Chính: “Sao nào? Các người không tiến công vật báu để đổi lấy mạng sống sao?”
“Đưa! Chúng tôi đưa”, Thiên Diệp vội vàng nói.
Thái Thương Long bật cười: “Đưa thì sao chứ. Người khác đưa thì tôi nhận còn Tử Huyền Thiên đưa thì tôi không nhận”.
Thiên Diệp giật mình: “Long thiên kiêu, vậy là sao?”
“Bởi vì tôi nhất định phải giết chết các người. Nhất là tên họ Lâm kia”, đôi mắt Thái Thương Long ánh lên vẻ uất hận và dữ tợn.
Mặc dù những người tấn công anh ta ở trong vùng cơ quan rất nhiều. Nhưng người thật sự khiến anh ta bị thương thì chỉ có Lâm Chính. Đó là một sự đại sỉ nhục đối với anh ta và cũng là một sự uy hiếp cực lớn. Vì vậy anh ta nhất định phải giết chết tất cả để rửa nhục. Phải trừ khử tên họ Lâm kia.
Thiên Diệp im lặng. Ông ta hít một hơi thật sâu: “Xem ra không tránh khỏi cuộc chiến này được rồi”.
“Yên tâm, Thiên phó chưởng môn, tôi có kế hoạch của mình”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Dù sao thì Lăng chưởng môn cử tôi tới đây, nếu tôi không mang được Thái Vũ Thần Toàn về thì có phải là phụ lòng ông ấy rồi không?”
“Vậy thần y Lâm...cậu...cẩn thận đấy”, Thiên DIệp Hoa thở dài. Lâm Chính gật đầu, dẫn theo đám người Vệ Tân Kiếm bước lên võ đài.
“Hừ! Đúng là lũ chán sống” .
“Không quỳ xuống xin Long thiên kiêu tha tội? Các người đúng là tự tìm đường chết”.
“Thế nhưng Long thiên kieu không chịu tha thứ cho họ. Lẽ nào anh ta có thù với người của Tử Huyền Thiên?”
“Quỷ mới biết được. Dù sao thì lát nữa thôi họ sẽ trở thành cái xác không hồn hết. Chúng ta nên chuẩn bị đồ để tặng cho Long thiên kiêu đi thì hơn. Nếu chậm trễ, Long thiên kiêu nổi giận thì tất cả sẽ mất mạng hết đấy”.
Đám đông xì xầm, tất cả đều nhìn chăm chăm Lâm Chính. Giờ bọn họ được an toàn nên tỏ ra khinh thường đám người đang gặp xui xẻo kia. Bạn đang đọc truyện tại website Tamlinh247.com.vn