Mọi người đã không còn đường lui, tiếp theo chỉ có thể dùng toàn lực đánh một trận!
Nhưng anh ta là thiên kiêu hạng ba!
Anh ta là Thái Thương Long đấy!
Không có Lâm Chính giúp đỡ, bọn họ căn bản không biết đánh thế nào!
Hơn nữa vận may của bọn họ cũng không tốt, nhiều người uống thuốc tăng cường nhưng không viên nào tăng được vài chục năm công lực, sức mạnh tăng cường cũng không nhiều, tăng nhiều nhất là Vệ Tân Kiếm được tám năm công lực.
So với Thái Thương Long thì chẳng thấm vào đâu.
“Mọi người đừng hoảng! Khiên kiếm Tử Huyền!”
Một sư huynh của Tử Huyền Thiên hét lớn, mọi người lập tức giơ kiếm chồng lên nhau, giải phóng khí kình.
Những thanh kiếm sáng lên bộc phát ra kiếm thế mạnh mẽ, ngưng tụ trên không, một cái khiên kiếm hình thành trên đầu mỗi người.
“Khiên kiếm? Hừ, cũng thế là cùng!”
Thái Thương Long khinh thường cười lớn rồi đấm xuống!
Loảng xoảng!
Khiên kiếm lập tức vỡ tung, những mảnh thủy tinh văng tung tóe xung quanh.
“Phụt!”
Đám đệ tử của Tử Huyền Thiên đều hộc máu, ngã nhào ra sau.
Người của Tử Huyền Thiên đều nằm bẹp, không ai đứng dậy được.
“Không ổn, thực lực quá kém!”
“Vốn dĩ thực lực đã kém, thuốc bọn họ uống còn không mạnh bằng của Thái thiên kiêu, chênh lệch càng lớn, bây giờ thực lực của Thái thiên kiêu và nhóm người này cách nhau một trời một vực!”
“Nếu là tôi thì tôi đã ngoan ngoãn chờ chết rồi, giãy giụa làm gì?”
“Đúng vậy! Người không biết sợ, không tự lượng sức mình thì xứng đáng bị vậy!”
Người dưới đài đều đang bàn tán, liên tục châm biếm.
Hai mắt Thiên Diệp đỏ ửng, nghiến răng vội vã nói: “Thái thiên kiêu, xin cho đệ tử của Tử Huyền Tiên tôi một con đường sống! Tôi sẵn sàng dâng đồ quý đổi lấy mạng của bọn họ!”
“Ông đây không thèm thứ gì của Tử Huyền Thiên nhà ông! Ông đây chỉ cần mạng của đám người này!”
Thái Thương Long híp mắt cười nói: “Hơn nữa Thiên Diệp! Ông vẫn nên tự lo cho bản thân đi! Ông cho răng bọn họ chết thì ông còn bình an vô sự sao?”
“Cậu...”
Thiên Diệp tức giận, phẫn nộ chỉ tay vào Thái Thương Long: “Thái Thương Long! Cậu đừng quá kiêu ngạo! Cậu nghĩ tôi và người Tử Huyền Thiên không thể đối phó với cậu phải không? Nếu Lăng chưởng môn ra mặt thì dù cậu là thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Ông ấy cũng có thể giết chết cậu!”
“Ha ha ha ha, Lăng Kiếm Phi phải không? Ông thật sự cho rằng tôi sợ ông ta hả? Tôi nói cho ông biết! Nếu Lăng Kiếm Phi tới đây, tôi sẽ giết ông ta luôn!”, Thái Thương Long kiêu ngạo cười ha hả, trong mắt tràn đầy sự ngạo nghễ.
Mạnh miệng đấy!
Mọi người nhíu mày.
Nếu Lăng Kiếm Phi thật sự tới đây đấu với Thái Thương Long thì ai thắng ai thua cũng không biết được.
Dù vậy cũng có phần đúng.
Nếu Thái Thương Long muốn rời đi thì chắc chắn Lăng Kiếm Phi khó mà giữ Thái Thương Long lại được!
Như vậy xem ra, Thái Thương Long đúng là không có lý do gì để sợ Lăng Kiếm Phi!
Thiên Diệp choáng váng trước lời của Thái Thương Long, nhưng ông ta cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Thương Long từ từ bước tới gần các đệ tử.
Ông ta chỉ muốn xông lên võ đài chém giết.
Nhưng nếu ông ta lên võ đài thì trái quy định, Thần Nữ Thái Vũ sẽ đánh chết ông ta trong nháy mắt!
Làm sao bây giờ?
Thiên Diệp run rẩy.
“Khốn kiếp! Mày... dám sỉ nhục chưởng môn của bọn tao!”
“Bọn tao có chết cũng không buông tha mày!”
Lúc đó, các đệ tử Tử Huyền Thiên vừa nãy ngã xuống đất đều nghiến răng, chật vật đứng lên.
Trong mắt ai ai cũng tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm Thái Thương Long.
“Ồ? Các người tức giận à?”, Thái Thương Long mỉm cười hỏi.