Thái Thương Long giải phóng toàn bộ tiềm năng của bản thân.
Đòn đánh này đã dùng hết sức mạnh cả đời anh ta!
Đây sẽ là đòn tấn công mạnh nhất của anh ta, cũng là đòn tấn công anh ta tự nhận là hoàn hảo nhất!
Anh ta không hi vọng đòn này có thể giết chết thần y Lâm!
Chỉ cần có thể làm thần y Lâm bị thương, Thái Thương Long có thể coi như thành công!
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay đánh về phía Thái Thương Long!
Vù vù vù…
Mười cây châm bạc bay đi giống như tia chớp, đâm thẳng vào người Thái Thương Long.
Thái Thương Long hít sâu một hơi, rõ ràng không ngờ Lâm Chính lại dùng chiêu này, vội vàng thu chiêu, nhưng không kịp nữa.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng động lạ vang lên.
Tất cả châm bạc đâm vào cơ thể Thái Thương Long một cách hoàn hảo.
Thái Thương Long bị phá thế công giữa chừng, người ngã xuống từ giữa không trung, sau khi rơi xuống đất thì bị công lực phản phệ, nôn ra mấy ngụm máu.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn, ngực đã cắm mười mấy cây châm bạc. Hơn nữa còn có cảm giác tê dại truyền đến, giống như khí mạch bị chặn lại.
“Hèn hạ! Anh chỉ biết thủ đoạn này thôi sao? Đường đường là thần y Lâm, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, không dám đối đầu chính diện với tôi! Nực cười!”, Thái Thương Long lau vết máu nơi khóe miệng.
“Tôi là một y võ, sử dụng châm bạc mà tính là hèn hạ?”, Lâm Chính cảm thấy bậc cười.
“Y võ? Hừ! Chỉ là một đám vô dụng chỉ biết dùng châm bạc làm ám khí mà thôi!”, Thái Thương Long phẫn nộ hét lên.
“Thế à?”.
Lâm Chính gật đầu: “Anh muốn đối đầu trực diện với tôi? Được, tôi cho anh toại nguyện! Nhưng tôi lo rằng anh sẽ hối hận! Dù gì châm bạc này anh còn có thể đỡ được, còn dùng nắm đấm? Anh nghĩ nắm đấm của ai cũng mềm như bông giống của anh sao?”.
“Anh dám xem thường tôi?”, Thái Thương Long cực kỳ tức giận.
Lâm Chính không nói gì mà nghiêng người, quay về phía Tây.
Người bên dưới võ đài không hiểu ra sao.
Thần y Lâm định làm gì vậy?
Anh quay mặt về hướng Tây, nhìn về phía ngọn núi lớn ở phía xa, giống như đang dõi theo cái gì đó.
Mọi người đều không hiểu gì.
Thái Thương Long cũng cực kỳ nghi hoặc.
Lúc này, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên nghiêm nghị, vung cánh tay về phía trước!
Nắm đấm vốn bình thường đột nhiên bùng phát ánh sáng thần.
Ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay, giống như sao băng đánh thẳng về ngọn núi ở xa xa.
Khoảnh khắc đó, mây xanh nứt ra!
Khoảnh khắc đó, hư không biến dạng!
Khoảnh khắc đó, sao trời cũng trở nên ảm đạm, dường như đất trời cũng phai màu.
Không ai có thể miêu tả được sức phá hoại của một quyền đó đáng sợ đến thế nào. Mọi người chỉ cảm thấy sau khi quyền đó vung ra, tim mình dường như dừng dập, linh hồn như sắp nứt ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Núi ở phía xa bị một quyền này đánh nứt, tách ra làm đôi.
Mặt đất rung chuyển.
Núi non lay chuyển.
Thậm chí núi lớn ở bên này cũng bị liên lụy, mặt đất dưới chân bọn họ điên cuồng rung lắc.
Chim muông trong núi bay đi, dã thú bỏ chạy, bụi bặm che khuất bầu trời.
Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác dõi theo.
Ai cũng bị một quyền này làm tâm phục khẩu phục.
Đây là quyền mà người mang xác thân phàm thai có thể đánh ra được sao?
Vầng sáng đó… là khí kình chăng?
Khí kình mạnh đến mức trông như ánh sáng, vậy phải nằm ở cảnh giới nào?
Sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói tới là có người từng gặp.
Thật đáng sợ!
Thật đáng kinh ngạc!
Đây là đòn tấn công của thần linh!
Thế gian này đáng lẽ không có!
Người xung quanh run rẩy, như nhìn thấy thần linh.
Thái Thương Long cũng sửng sốt.
Lâm Chính chậm rãi thu nắm đấm lại, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Nếu không dùng châm mà dùng quyền, vậy anh có đỡ được một quyền ba trăm năm công lực này không?”. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!