“Hả?”
Anh ta giật mình, rút cây đinh ra khỏi người Lâm Chính và vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn anh: “Tay của tôi, tay của tôi...anh đang làm gì nó?”
Những người ở bên dưới cũng nín thở. Họ nhìn hai người trên võ đài bằng vẻ thất kinh.
“Là do thần y Lâm làm à?”
“Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Tay của Thái Thương Long hình như bị trúng độc rồi”, những tiếng hô vang lên.
“Làm gì à? Tự sát là do anh tự tạo ra, lẽ nào còn muốn tôi trị thương cho anh”, Lâm Chính mỉm cười.
“Sao có thể như vậy được...Anh đã hạ độc lúc nào?”, Thái Thương Long trợn ngược mắt.
“Anh nói xem tôi chạm vào anh khi nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thái Thương Long giật mình. Lúc này mới nhớ lại khi nãy Lâm Chính có chạy tới dìu mình. Khi đó, Lâm Chính đã động vào hai tay của anh ta.
“Lẽ nào...khi đó...anh đã hạ độc tôi”, Thái Thương Long sợ hãi hét lên.
“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha cho anh rồi”, Lâm Chính trả lời.
“Khốn nạn. Bỉ ổi”, Thái Thương Long nổi giận.
“Anh cũng không có tư cách để chửi tôi bỉ ổi”, Lâm Chính lắc đầu bật cười.
“Tên họ Lâm kia. Anh đừng có đắc ý quá. Dù tôi bị trúng độc thì đã làm sao? Vết thương ở ngực anh cũng bị tôi đâm xuyên, tình hình của anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu?”, Thái Thương Long bặm môi.
“Chút vết thương này sao? Anh khinh thường tôi quá”, Lâm Chính bật cười, lấy ra vài cây châm ghim lên cơ thể.
Trong nháy mắt, máu ở ngực anh ngừng chảy, đồng thời miệng vết thương bắt đầu liền vào nhanh chóng.
Cảnh tượng đó trông vô cùng thần kỳ. Tất cả mọi người đều ngớ người.
“Điều này...đây là thủ đoạn của y võ sao?”, Thái Thương Long thất thần. Anh ta cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Sự bất an ập tới.
Đối diện với người này thật sự là anh ta không thể chiến thắng được. Cho dù có đánh lén cũng vô ích. Lâm Chính giống như một ngọn núi khiến Thái Thương Long phải nín thở. Giờ anh ta chỉ muốn được sống.
“Đừng giết tôi. Thần y Lâm. Đừng giết tôi”, Thái Thương Long như muốn phát điên.
“Giờ còn cầu xin sao? Vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không thần y Lâm, lần này tôi thật lòng. Thế này đi, tôi giao lại Thiên Kiêu Lệnh cho anh. Toàn bộ bảo bối trên người tôi cũng giao cho anh. Chỉ mong anh đừng giết tôi. Toàn bộ của tôi sẽ là của anh. Cầu xin anh”, Thái Thương Long quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu.
Bụp bụp..Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông giật bắn người. Một lúc sau, Thái Thương Long đầu be bét máu, trông vô cùng đáng sợ. Lâm Chính bước tới, cầm tấm lệnh bài thiên kiêu thứ ba lên nhìn một lúc rồi điềm đạm nói: “Anh...lui xuống trước đi”.
“Hả?", Vệ Tân Kiếm bàng hoàng.
Tới nước này rồi mà Lâm Chính vẫn không giết anh ta sao?
“Thưa thầy, chuyện này...”, Vệ Tân Kiếm do dự, không biết phải nói thế nào. Đám đông cũng bất ngờ.
“Cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chạy xuống, điên cuồng lao ra ngoài định bỏ chạy.
“Đứng lại”, Lâm Chính quát lên.
Thái Thương Long khựng người. Run rẩy nhìn Lâm Chính.
“Ai bảo anh đi thế?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.