TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2478 THẦN Y LÂM! ANH BỊ ĐIÊN À?

Ai nấy trợn mắt há mồm, sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Không ai nghĩ người này dám chất vấn Thần Nữ Thái Vũ.

"Sư phụ, sao có thể chứ? Thần Nữ Thái Vũ sẽ không lừa chúng ta đâu! Chắc chắn là sư phụ nhầm rồi!", Vệ Tân Kiếm cuống lên, vội nhỏ giọng nói.

Nếu chọc giận Thần Nữ Thái Vũ thì hỏng bét.

Đây là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Thái Thương Long!

Đắc tội với bà ta thì mọi người còn đi được sao?

Người của Tử Huyền Thiên vội khuyên nhủ.

Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: "Các anh cầm kim cương giả về thì phải ăn nói thế nào? Vị đại năng kia cũng không phải là đồ ngốc, nếu để ông ta phát hiện ra đây là đồ giả, thì chắc chắn sẽ càng tức giận hơn. Như vậy thì chẳng phải Tử Huyền Thiên vẫn tiêu đời sao?".

"Việc này..."

Người của Tử Huyền Thiên á khẩu.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết những lời Lâm Chính nói là thật hay giả.

Phải biết rằng anh chưa bao giờ tiếp xúc với kim cương Thái Vũ, làm sao nhận ra viên kim cương trong tay là giả chứ?

"Tóm lại tôi đã đưa kim cương cho cậu rồi, những chuyện khác tôi không chịu trách nhiệm. Nếu cậu nghĩ nó là giả thì có thể không lấy, không ai ép cậu cả. Được rồi, thí luyện đã kết thúc, mọi người mau đi đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh ở nơi này", Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay hạ lệnh tiễn khách.

Mọi người vội vàng hành lễ, sau đó lần lượt định rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng Lâm Chính vẫn không chịu, anh nhảy khỏi sàn đấu, mặt không cảm xúc nói: "Thần Nữ Thái Vũ, nếu hôm nay bà không cho tôi câu trả lời, thì tôi sẽ không để yên chuyện này đâu. Tôi sống chết mới giành được hạng nhất thí luyện để lấy kim cương Thái Vũ, vậy mà bà lại lấy đồ giả để lừa tôi? Sao có thể thế được? Bà hãy nghe đây! Bây giờ hoặc là bà mang kim cương Thái Vũ thật ra đây, hoặc là... tôi đích thân vào thần miếu Thái Vũ lấy".

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Láo toét!".

Thần Nữ Thái Vũ nổi giận, nhìn Lâm Chính quát lớn: "Khốn kiếp, cậu nghĩ mình là ai hả? Dám vào thần miếu Thái Vũ, khinh nhờn liệt tổ liệt tông của thần miếu tôi? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?".

"Khinh nhờn? Người thực sự khinh nhờn cường giả các đời của thần miếu Thái Vũ là bà thì có! Công khai làm trái ước hẹn trước mặt mọi người, lấy giả tráo thật, lừa dối người đời! Đúng là hạ lưu bỉ ổi! Loại người như bà chẳng phải làm mất hết thể diện của thần miếu Thái Vũ sao?", Lâm Chính hừ mũi nói.

Thần Nữ Thái Vũ nổi trận lôi đình, cả người tỏa ra sát khí.

Mọi người run lên bần bật, vội vàng lùi lại.

Cả đám người Thiên Diệp cũng vô cùng sợ hãi.

"Thần y Lâm! Anh bị điên à? Anh làm vậy thì chúng ta cũng không còn mạng đâu!".

Bắc Hiên Trường Không ở phía sau tái mét mặt, vội gầm lên.

Hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Thần Nữ Thái Vũ.

Hắn chắc chắn một khi Thần Nữ Thái Vũ mất khống chế, thì không chỉ có mỗi Lâm Chính gặp họa, mà sẽ liên lụy đến cả bọn họ.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm được nhiều như vậy, đối mặt với Thần Nữ Thái Vũ đằng đằng sát khí anh vẫn không chút sợ hãi, lạnh lùng đi về phía bà ta.

Thần Nữ Thái Vũ cứng đờ người lại.

Đại khái là cũng không ngờ Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.

Ánh mắt bà ta lóe lên, thầm liếc về phía thần miếu ở đằng sau, im lặng một lát rồi trầm giọng quát: "Đứng lại!".

Lâm Chính khựng lại.

Chỉ thấy sát khí cuồn cuộn trên người Thần Nữ Thái Vũ bỗng biến mất tăm, sau đó bà ta nhỏ giọng nói: "Nếu cậu không hài lòng với kim cương Thái Vũ... thì cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi vào trong tý rồi ra ngay!".

"Được!".

Lâm Chính gật đầu.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức xoay người chui vào thần miếu.

"Cái gì?".

Mọi người trợn mắt há mồm.

Đọc truyện chữ Full