TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2483 “ĐỒ KHỐN KIẾP!”

Phịch!

Ông lão gầy yếu ngã nhào xuống đất, nhưng lại giống như không bị thương, vội vàng đứng dậy.

Lâm Chính đã khống chế được đồ đệ bị thương của Thần Nữ Thái Vũ, hất anh ta lên rồi ném về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, ngay cả những người đang xem trận chiến cũng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ đừng nói đến ông lão.

"A Nam! Con không sao chứ?", Thần Nữ Thái Vũ vội vàng ôm lấy cậu thanh niên, sốt sắng hỏi.

"Sư... sư phụ, con... con không sao... ", thanh niên khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói.

“Đứa trẻ ngốc!”, Thần Nữ Thái Vũ ôm chặt lấy thanh niên, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Khốn kiếp!”

Ông lão gầy yếu vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Thằng nhóc thối tha, cậu thật sự không biết chữ chết viết như thế nào đúng không? Được thôi! Nếu đã vậy thì tôi sẽ tiễn cậu tới Tây Thiên!"

Nói xong, ông lão nhảy lên, tấn công về phía Lâm Chính.

Ầm!

Một luồng khí thế ngút trời bị phân tán.

Đừng nhìn cơ thể gầy yếu của ông lão mà lầm, thật ra nó lại ẩn chứa sức mạnh phi phàm, đám người Thiên Diệp căn bản không thể chịu đựng được cú đánh này, liên tục lùi về phía sau.

Một số người có thực lực yếu cũng bị chấn động trước khí thế đáng sợ này, nôn ra máu ngay tại chỗ!

Thật kinh người!

Tuy nhiên, Lâm Chính còn chưa kịp ra tay, đôi mắt của Thần Nữ Thái Vũ đã trở nên lạnh tanh, cực kỳ hung dữ.

“Lão già chết tiệt! Tôi thề phải giết chết ông!”

Nói xong, bà ta đặt thanh niên xuống rồi lao về phía ông lão như một cơn gió, xuất ra một chưởng.

Ông lão thở mạnh, vội vàng chuyển thế tấn công để ngăn cản Thần Nữ Thái Vũ.

Phịch!

Tiếng động lớn vang lên, sóng khí chấn động.

Thần miếu cũ nát lung lay như sắp sụp đổ.

Hai bên lao vào đánh nhau.

Nhưng ông lão không phải là đối thủ của Thần Nữ Thái Vũ, sau khi giao chiến lại bị đánh bay một lần nữa.

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Ông lão sau khi đáp xuống cũng không thể tin nổi, trợn tròn mắt nhìn bàn tay của mình.

"Tại sao vậy? Thực lực của tôi... vì sao lại yếu đi nhiều như vậy?"

Thần Nữ Thái Vũ cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

"Đơn giản thôi, thử nhìn ngực của ông đi”, Lâm Chính hờ hững nói.

Ông lão nghe thấy vậy, vội vàng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra có hai cây châm bạc cực nhỏ cắm ở trên ngực của mình!

“Đây là... cú đánh vừa rồi?”, ông lão thất thanh nói.

"Không sai!", Lâm Chính hờ hững đáp: "Tôi đã phong bế hơn nửa khí mạch của ông, chỉ sợ dù ông có muốn cũng không thể thi triển võ công được nữa!"

“Đồ khốn kiếp!”

Ông lão tức giận, định đưa tay rút châm bạc ra, nhưng ngay khi tay sắp chạm vào châm bạc thì lại đột nhiên dừng lại.

“Sao thế? Không rút ra nữa sao? Nếu rút ra thì khí kình của ông sẽ lập tức được thông suốt”, Lâm Chính nói.

“Hừ, cậu cho rằng tôi là đồ ngu sao? Không thể tùy tiện rút châm bạc này ra bằng thủ pháp không chuyên nghiệp, nếu không thì vết thương sẽ càng nặng thêm! Nếu như tôi rút ra, e rằng khí mạch của tôi sẽ bị phế bỏ!”, ông lão cười khẩy.

Lâm Chính cau mày.

Không ngờ rằng lão già này cũng có chút hiểu biết.

Anh thực sự muốn phong bế khí mạch của ông lão, nhưng khí mạch của ông lão quá lớn, rất khó để có thể phong bế bằng một mũi châm trong lúc vội vàng, chỉ có thể phong bế một nửa...

Nhưng dù vậy, sức chiến đấu của ông lão cũng đã giảm đi rất nhiều!

"Con mụ khốn nạn! Hôm nay có người này giúp bà! Coi như các người may mắn! Nhưng cũng vô dụng thôi! Nếu giỏi thì các người hãy rời khỏi thần miếu Thái Vũ đi, nếu không sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay trở lại!"

Nói xong, ông lão nhảy lên, định thông qua cái lỗ thủng trên đỉnh thần miếu để rời đi.

"Muốn đi sao?"

Thần Nữ Thái Vũ hét lớn, lập tức xông lên.

Lâm Chính cũng nhảy vọt, định đuổi theo.

Nhưng ngay vào lúc này.

Xì xì xì….

Đột nhiên, một con trăn màu sắc sặc sỡ chui ra khỏi ống tay áo của ông lão, lao thẳng về phía hai người.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức giơ tay lên chém nó.

Xoạt!

Con trăn đầy màu sắc ngay tức khắc chia thành mười hai đoạn, chết tức tưởi.

Nhưng máu của nó cũng có độc, rơi xuống như mưa.

"Tản ra!"

Lâm Chính hét lớn, lập tức đẩy Thần Nữ Thái Vũ ra.

Người ở phía dưới cũng vội vàng tránh né.

Có hai người xui xẻo không kịp tránh, dính đầy máu tươi của con trăn.

Trong nháy mắt, cơ thể hai người tan chảy, hóa thành một vũng máu ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội giãy giụa kêu gào cũng không có.

“Hả?”

Trong lòng mọi người đều run sợ.

"Đây… đây là máu của vật gì vậy? Sao lại kinh khủng thế?"

“Cửu Thải Độc Mãng… Theo lý mà nói, con vật này đã tuyệt chủng rồi, sao ông lão kia lại thuần hóa được một con?"

Lâm Chính đáp xuống đất, nhìn chằm chằm thi thể của con trăn màu sắc sặc sỡ trên mặt đất, nhíu mày.

Đọc truyện chữ Full