“Sao thế? Lấy được đồ rồi à?”
Thấy Lâm Chính vội vàng quay lại, cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Tìm được rồi, chúng tôi dẫn cô đi lấy Thái Vũ Thần Quan”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Thức thời đấy”.
Cô gái gật đầu.
Sau đó, mọi người xuống núi Ô Nha, đi về phía thần điện Thái Vũ.
Trên đường, sắc mặt Thần Nữ Thái Vũ cực kỳ u ám, đằng đằng sát khí, Thái Thương Long bên cạnh không ngừng thuyết phục bà ta kiềm chế.
Dù sao thực lực của cô gái kỳ quái này quá kinh người, e rằng ba người bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô gái.
"Kiềm chế? Chẳng lẽ cứ để đám người này đào phần mộ của tổ tiên thần điện Thái Vũ, cướp đoạt quan tài gỗ của tổ tiên tôi thật sao? Nếu thật sự như vậy, sau khi tôi chết làm sao còn mặt mũi gặp lại liệt tổ liệt tông của thần miếu?", Thần Nữ Thái Vũ không cam lòng.
Thái Thương Long lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, bà không thể nghĩ như vậy, bây giờ địch mạnh ta yếu, bà cứ nổi giận như vậy thì chỉ hại chết bản thân, cũng không bảo vệ được quan tài. Nếu đã thế, sao không đưa quan tài ra ngoài, để bảo vệ bản thân trước đã? Tục ngữ có câu, rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, bà còn sống sót thì sẽ có lúc đoạt lại được quan tài, rửa sạch mối nhục này. Nếu bà cứ tiếp tục như vậy, chọc giận bọn chúng rồi bị giết thì mạng không còn mà quan tài cũng không bảo vệ được! Thế chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”
Những lời của Thái Thương Long đã thuyết phục được Thần Nữ Thái Vũ.
Thật vậy, sức mạnh của cô gái này sâu không lường được, hơn nữa còn tàn nhẫn hung tợn.
Cô gái đã cảm nhận được sát khí và sự bất mãn của Thần Nữ Thái Vũ, nhưng không ra tay vì vẫn chưa lấy được Thái Vũ Thần Quan.
Thật ra, mọi người đều lo lắng, nếu đối phương lấy được Thái Vũ Thần Quan thì sẽ giữ lại mạng cho bọn họ sao?
Vẻ mặt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên nghiêm túc, đăm chiêu suy nghĩ.
"Thần y Lâm, anh có dự định gì?”
Thái Thương Long không khuyên nhủ nữa mà ghé sát vào tai Lâm Chính, thấp giọng hỏi.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới anh ta, anh cầm nửa sau của cuốn sách cổ vừa tìm được, hào hứng đọc.
"Thần y Lâm? Thần y Lâm?", Thái Thương Long hơi nôn nóng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn.
Thái Thương Long còn định nói gì đó, nhưng cô gái đã nheo mắt nhìn sang.
"Đang nói chuyện gì đấy, trong tay anh là gì?"
“Sách y thuật của thần điện Thái Vũ, đại nhân có hứng thú sao?”, Lâm Chính hào phóng, mỉm cười đưa nửa cuốn sách cổ tới.
Cô gái tùy ý liếc nhìn, xua tay nói: "Tôi chỉ có hứng thú với Thái Vũ Thần Quan, những thứ khác đối với tôi đều như rác rưởi”.
"Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đọc.
"À...”
Thái Thương Long ngập ngừng nói.
Không lâu sau, nhóm người đã đến thần điện Thái Vũ.
Nhưng Thiên Diệp và đồ đệ của Thần Nữ đều không có ở đó.
Mấy người họ bước vào thần miếu, nhìn đống lửa vẫn chưa được dập tắt, ngay lập tức hiểu ra Thiên Diệp đã chú ý đến nhóm người cô gái nên đã rời đi trước.
Thần Nữ Thái Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái cũng chú ý tới đống lửa, bình tĩnh nói: "Sao thế? Trong thần miếu này còn có người khác ư?"
"Thần miếu này trước giờ chỉ có một mình tôi, đâu ra người khác chứ? Có lẽ là có người qua đường, đốt lửa nghỉ ngơi ở đây, dù sao ở gần đây cũng không có chỗ nào nghỉ chân”, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói.
"Cũng đúng, đã đến thần điện Thái Vũ rồi thì mau chóng đưa chúng tôi đi lấy quan tài”, cô gái nói.
"Thái Vũ Thần Quan ở trong vùng cơ quan, chỉ một mình tôi thì không thể lấy được, cô đi theo tôi”.
Thần Nữ Thái Vũ thờ ơ nói, đi về phía vùng cơ quan.
"Cùng tôi đi vào trong, vài người ở bên ngoài trông chừng, nếu đã lâu mà không thấy tôi đi ra thì các người vào tiếp ứng cho tôi”.
Cô gái quát về phía thuộc hạ của mình, rồi mới đi theo vào bên trong.