Người của Thiên Ma Đạo tới quá nhanh. Ai cũng cảm thấy căng thẳng. Thiên Diệp cũng bất ngờ, vội vàng nói: “Mau sửa soạn, lập tức rời khỏi đây”.
“Vâng, phó chưởng môn”, người của Tử Huyền Thiên chắp tay, chuẩn bị khởi hành.
“Không, chúng ta không rút. Tất cả nên lập tức đi về phía miếu thần Thái Vũ”, Lăng Kiếm Phi trầm giọng.
“Cái gì? Chưởng môn…điều này...”, Thiên Diệp bàng hoàng.
“Người của Thiên Ma Đạo đã xuất hiện ở miếu thần thì có nghĩa là bọn họ từng đi qua thôn nhỏ này và phát hiện ra tung tích của Tử Huyền Thiên. Giờ rút lui cũng vô ích, chắc chắn Tử Huyền Thiên sẽ trở thành một trong những mục tiêu mà bọn họ tiêu diệt. Tới nước này rồi thì bỏ đi làm gì? Chi bằng đi bắt lấy vài tên để có thể hiểu được rõ hơn về Ma Thiên Đạo”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Đám đông nghe thấy vậy bèn quay qua nhìn Lăng Kiếm Phi. Ông ta gật đầu: “Chúng ta đã bị cuốn vào rồi, không thoát được đâu. Mau chóng lên núi xem có thể chặn được người của Ma Thiên Đạo hay không”.
“Vâng…”, người của Tử Huyền Thiên không dám do sự, vội rút kiếm ra chạy về phía miếu thần.
Thế nhưng bọn họ vừa tới chân núi thì thấy miếu thần đã biến mất. Cả không gian nhuốm mùi máu tanh.
Đáng sợ quá. Ai cũng cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ nhanh chóng có mặt trước miếu thần. Cảnh tượng phía trước khiến tất cả phải hóa đá. Miếu thần lúc này đã bị phá hủy hoàn toàn, vùng cơ quan xuất hiện một cái hố lớn. Tất cả cơ quan đã bị cho san bằng, những cơ quan nằm sâu dưới đất cũng lộ ra ngay trước mặt mọi người.
Thái Vũ Thần Quan đã không cánh mà bay. Bên cạnh cái hố đó là một xác người. Từ trang phục còn dính lại thì có thể thấy đó chính là người đồ đệ của Thần Nữ Thái Vũ, hay nói cách khác là con trai của bà ta.
Ở phía xa còn một cơ thể khác chỉ còn một nửa. Đó chính là Thần Nữ Thái Vũ. Lâm Chính bước tới, ấn tay lên cổ của Thần Nữ, đồng thời ghim châm lên cổ bà ta.
Khụ khụ…Thần Nữ nôn ra một ngụm máu tươi Bà ta đã bị mù một mắt, một nửa mặt nát bét, trông vô cùng đáng sợ.
Nhát châm của Lâm Chính có thể giữ được chút hơi thở cuối cùng của bà ta, còn linh hồn của bà ta thì đã sắp rời khỏi thân xác rồi. Bà ta cố gắng đưa một tay lên chộp lấy Lâm Chính.
“Thần Nữ đại nhân”, Lâm Chính cầm chặt tay của bà ta.
“Sớm biết thế này đã...không quay lại”, bà ta yếu ớt nói. Máu chảy ra từ mắt: “Không chỉ mất mạng mà còn hại chết…con trai tôi…hại chết…Á….”
“Thần Nữ đừng quá đau lòng, tôi sẽ chữa trị cho bà, có thể giữ được tính mạng”, Lâm Chính trầm giọng, lấy túi đựng châm ra định châm cứu.
“Không cần nữa thần y Lâm. Con trai tôi chết rồi. Tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đừng chữa trị cho tôi. Tôi không muốn sống trong sự đau khổ. Tôi chịu đựng đủ rồi…đủ rồi”.
Bà ta gào lên, máu từ miệng ộc ra. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn bà ta bằng ánh mắt bất lực.
“Thần y Lâm…cầu xin cậu…giúp tôi một việc có được không?”, bà ta yếu ớt nói.