Mấy người Cung Hỉ Vân thất sắc, đồng loạt quay qua nhìn. Âm thanh đó được phát ra từ lối vào.
“Không hay rồi...bọn họ...đang phá cửa”, đám thuộc hạ thất kinh, hét lớn.
“Mọi người đừng lo lắng. Cửa này được làm bằng chất liệu đặc biệt, rất dày và nặng, dù có là võ giả cao cường thì cũng không thể nào dễ dàng đập hỏng được”, Cung Hỉ Vân bặm môi.
Mọi người thở phào. Thế nhưng một giây sau.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên với tần suất dày đặc. Cánh cửa vững chãi bắt đầu rung lên. Cung Hỉ Vân tái mặt: "Mau, mau đi chặn lại”.
“Vâng!”, đám đông đồng loạt lao lên, dùng cơ thể để ép cánh cửa. Cánh cửa trở nên ổn định hơn đôi chút.
Thế nhưng đối phương không có ý định từ bỏ, họ phát lực mạnh hơn. Những người đang chặn cửa cảm thấy cơ thể mình rung lên. Sức mạnh khủng khiếp từ cánh cửa truyền dọc cơ thể khiến không ít người nôn ra máu.
Bạch Họa Thủy quay qua nhìn.
“Đây chính là lúc để rời khỏi đây”, Viêm Hận bước tới, nhìn đám người Cung Hỉ Vân và nói: “Nếu chúng ta ra tay tiêu diệt bọn họ thì có thể thoát ra được. Thế nào? Bạch minh chủ, có muốn ra tay không?”
“Tôi khuyên cậu đừng có làm như vậy mà nên đưa người của Thiên Khải tới giúp đỡ đi”.
“Tại sao?”
“Bởi vì đó là người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ tới để giết người diệt khẩu. Một khi họ xông vào đây thì tất cả chúng ta sẽ chết. Bọn họ sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đâu. Dù là ai đi chăng nữa”, Bạch Họa Thủy trầm giọng.
Viêm Hận nín thở, nhìn chăm chăm ra cửa. Hắn không nói gì chỉ lao lên giúp chặn cửa lại. Thế nhưng sức mạnh của đối phương càng ngày càng lớn. Số lượng người xông vào đập cửa cũng ngày một nhiều.
Mặc dù cửa được làm từ chất liệu đặc biệt nhưng khi bị tấn công dồn dập thì cũng đã bị biến dạng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ không thể cầm cự được.
Cung Hỉ Vân cảm thấy tuyệt vọng, đành phải lấy điện thoại ra cầu cứu.
...
Hộc! Hộc...
Đêm tối, trên con đường vắng vẻ, Tô Nhu dẫn theo Trương Tinh Vũ, Tô Quảng bạt mạng chạy.
Lúc này, có một chiếc xe taxi chạy tới. Tô Nhu mừng lắm, lập tức bắt xe: “Bác tài, dừng lại bác tài ơi”.
Chiếc xe phanh gấp, dừng lại bên đường. Ba người vội vàng lao tới.
“Cô gái, cô đi đâu?”, người tài xế tò mò nhìn ba còn người đang thở hổn hển và hỏi.
“Mau lái xe, mau lái xe”, Trương Tinh Vũ gầm lên.
Người tài xế giật mình, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đạp chân ga lao đi. Thế nhưng chiếc xe còn chưa thoát ra khỏi con hẻm thì...Một bóng hình đen xì từ trên không trung đáp xuống, đạp vào nắp thùng xe.
Ngay lập tức, lốp xe biến dạng, cả chiếc xe lật lại, đập mạnh vào cột cứu hỏa gần đó. Cột cứu hỏa nổ tung, một cột nước phun thẳng lên trời.
“Hả?", người đi đường thấy vậy bèn hét lớn.
Mấy người ngồi trong xe do bị đập mạnh nên vùng đầu bị thương. Người tài xế ngất ngay tại chỗ. Tô Nhu thì bị choáng váng. Cô cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo: “Bố, mẹ...mọi người vẫn ổn chứ?”
“Đau...đau chết đi được..”, Trương Tinh Vũ hét lớn.
“Tô Nhu, con có sao không?”, Tô Quảng vội hét lên.
“Con không sao. Bố, mẹ, mọi người mau chui ra. Chạy đi...”, Tô Nhu bặm môi.