“Thần Nữ Thái Vũ sao?”
Mạn Sát Hồng giật mình, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Sao? Ông tới báo thù cho bọn họ à?”
“Phải thì thế nào?”, người vừa có mặt cũng chính là Cực Lạc Kiếm Quân: “Là các người đã giết họ đúng không? Nếu đã vậy thì hôm nay tôi phải lấy đầu các người để cúng cho họ”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân lao về phía Mạn Sát Hồng. Đúng lúc ông ta chuẩn bị hành động thì..
Ba thi thể của ma quái khia nãy nổ tung. Lực phá hủy phóng ra xung quanh Đám ma nhân không kịp phòng bị cũng bị nổ theo.
Cực Lạc Kiếm Quân vẫn còn khá nhanh nhẹn, lập tức đâm kiếm xuống đất.
Vụt...Một đường sáng phóng ra, bao trùm lấy ông ta và Lăng Kiếm Phi. Sau khi vụ nổ dần biến mất cả cả vùng núi cũng đã trở nên tan hoang. Ngoài khoảnh đất họ đang đứng ra thì xung quanh đã bị cào bằng. Mạn Sát Hồng cũng đã biến mất.
“Đúng là đồ hồ ly giảo hoạt”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng: “Xem ra tên họ Lâm đó nói không sai. Người của Thiên Ma Đạo quá giảo hoạt. Thế nhưng dù có như vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ khiến họ phải chết”.
“Những người khác nghe mệnh lệnh”.
“Thuộc hạ có mặt”, 72 kiếm sử đồng loạt đáp xuống trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân. Họ quỳ xuống, cung kính nói.
“Bổn tọa ra lệnh các người lập tức ra tay, giết chết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo ở đây. Không được giữ lại một kẻ nào hết!”, Cực Lạc Kiếm Quân hét lớn.
“Tuân lệnh”, 72 kiếm sử lập tức xách kiếm lao ra.
72 người này đều do Cực Lạc Kiếm Quân đích thân bồi dưỡng. Họ đều có thực lực phi phàm. Bọn họ tấn công từ phía sau, cùng người của Tử Huyền Thiên tạo thành vòng vây khép kín để cho đám người của Thiên Ma Đạo không kịp trở tay.
“Đây là ai vậy?”
“Hình như họ tới giúp chúng ta”.
“Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”, người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì mừng lắm, ai cũng cố gắng chiến đấu tiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lăng Kiếm Phi thở phào. Ông ta cố gắng bò dậy, nhìn bóng hình phía trước và cười chua chát: “Các hạ có lẽ chính là Cực Lạc Kiếm Quân đại nhân?”
Thế nhưng Cực Lạc Kiếm Quân dường như không nghe thấy. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lao lên đi tấn công Mạn Sát Hồng.
“Quả nhiên là quái nhân”, Lăng Kiếm Phi không hề tức giận, chỉ cười nhạt và nhìn về hướng Cực Lạc Kiếm Quân lao đi.
Cực Lạc Kiếm Quân đuổi theo Mạn Sát Hồng với tốc độ nhanh nhất có thể. Tốc độ của đối phương cũng không hề chậm. Dù đã bị thương nhưng Ma Nữ vẫn còn sức, vẫn có thể dùng toàn lực để bỏ trốn. Một lúc sau, Cực Lạc Kiếm Quân đã để mất dấu.
Điều này khiến ông ta tức lắm. Thế nhưng ông ta biết kẻ thù không thể chạy thoát được nên vẫn không từ bỏ, chỉ cố gắng lần theo khí tức của Ma Nữ.
Ma Nữ cũng vô cùng uất hận.
“Kẻ đó là thế nào vậy? Lẽ nào muốn xâm nhập cả vào khu vực của Thiên Ma Đạo?”, Mạn Sát Hồng thầm chửi rủa. Điều này khiến Ma Nữ cảm thấy có gì đó không ổn.
Ma Nữ đột nhiên dừng lại, trố tròn mắt khi nhìn thấy một bóng hình xuất hiện trên đường ngay phía trước.
“Mạn Sát Hồng , tới đây thôi”, giọng nói lạnh lùng vang lên.