Cực Lạc Kiếm Quân đang bực bội trong lòng, cũng chẳng thèm nghe những lời lải nhải của Lâm Chính, xoay người cầm kiếm lao về phía Tử Huyền Thiên, định trút giận vào những người của Thiên Ma Đạo chưa kịp rút.
Ông ta vừa rời đi, đám Nguyên Tinh liền bước ra khỏi chỗ tối.
“Giáo chủ, như vậy có ổn không? Ma nhân lớn mạnh kia là do cậu dụ tới, nếu ma nhân này không đến, thì Mạn Sát Hồng chắc chắn sẽ chết, Cực Lạc Kiếm Quân cũng có thể trả được thù. Nhưng bây giờ cậu dụ ma nhân đến, làm hỏng kế hoạch trả thù của ông ta. Nếu ông ta biết thì chẳng phải sẽ kết thù với cậu sao?”, Nguyên Tinh đi tới bên cạnh Lâm Chính, nói với vẻ lo lắng.
“Thế nên không được để ông ta biết chuyện này”, Lâm Chính khàn giọng nói: “Người này trời sinh tiêu dao, thoải mái bất kham, nếu để ông ta giết được Mạn Sát Hồng, thì chắc chắn sẽ không còn vướng mắc gì với người của Thiên Ma Đạo mà bỏ đi xa nghìn dặm. Như vậy thì chúng ta sẽ thiếu một tay đấm hữu ích. Chúng ta đã kết thù với người của Thiên Ma Đạo, nếu không lôi kéo một số đồng minh mạnh mẽ thì làm sao chống lại được bọn chúng?”.
“Hóa ra là vậy…”
Đám Nguyên Tinh khẽ gật đầu.
“Đi thôi, đến Tử Huyền Thiên, dọn dẹp hiện trường!”.
“Vâng!”.
Mọi người di chuyển đến Tử Huyền Thiên.
Lúc này người của Thiên Ma Đạo ở Tử Huyền Thiên đã bị giết gần hết, nhất là khi Cực Lạc Kiếm Quân đến nơi, cục diện lại càng nghiêng hẳn về một bên, người của Thiên Ma Đạo suy sụp hoàn toàn, không thể chống đỡ được.
Nhưng bọn họ dùng Phong Ma Đan xong đã mất lý trí, cho dù tình hình bất lợi với bọn họ thì bọn họ cũng không sợ hãi, chỉ liều mạng xông về phía trước.
Phía Tử Huyền Thiên đã giành được ưu thế tuyệt đối, nhưng đối mặt với sự tấn công điên cuồng của kẻ địch thì vẫn tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên, đám người Thiên Ma Đạo này cũng không cầm cự được lâu, sau khi Cực Lạc Kiếm Quân đến nơi, chỉ trong mấy phút, tất cả người của Thiên Ma Đạo đã bị ông ta băm vằm.
Kiếp nạn của Tử Huyền Thiên chấm dứt.
“Kết thúc rồi!”.
“Tốt quá! Tôi vẫn còn sống!”.
“Chỉ tiếc là… rất nhiều đồng môn đã mất mạng!”.
Người của Tử Huyền Thiên không vui mừng khi giành chiến thắng, có chăng chỉ là vui mừng vì sống sót sau kiếp nạn và bi thương trước cái chết của đồng môn.
Rất nhiều người quỳ sụp xuống đất, hoặc khóc lóc hoặc nhỏ giọng nói.
Lăng Kiếm Phi nằm hẳn xuống đất, thở hổn hển.
“Chưởng môn!”.
Thiên Diệp vẻ mặt sầu não đi tới.
“Đừng buồn nữa, lập tức sắp xếp những công việc tiếp theo, xử lý vết thương cho các đệ tử bị thương, lo liệu chu đáo cho các đệ tử đã chết”.
Lăng Kiếm Phi khó nhọc ngồi dậy, khàn giọng nói.
“Vâng, tôi đi điều động đội y tế ngay đây!”.
Thiên Diệp nói.
Thực ra trong lần giết chóc này, đội y tế của Tử Huyền Thiên cũng đến tận tiền tuyến. Dù sao cũng là trận chiến bảo vệ tông môn, ngay cả người quét dọn cũng được phái tới, đương nhiên đội y tế không phải ngoại lệ.
Khi các đệ tử của đội y tế đến trước mặt Lăng Kiếm Phi thì ông ta rơi vào trầm lặng.
Đội y tế của Tử Huyền Thiên khi mới thành lập có 300 người.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại 70 người đứng trước mặt ông ta.
Những người khác hoặc là chết hoặc là bị thương…
“Các cậu… vất vả rồi”.
Lăng Kiếm Phi nhất thời không biết nói gì cho phải, im lặng rất lâu mới khàn giọng nói.
Mọi người không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm máy móc, bắt đầu xử lý vết thương cho những người bị thương.
Thiên Diệp thở dài, cũng chạy tới chỉ huy mọi người khiêng thi thể đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Khiêng những thi thể đó lại đây!”.
“Cả những người ở đây nữa, khiêng hết lại đây!”.
“Những người bị thương nặng cũng tới đây!”.
“Tất cả tới chỗ tôi!”.
Thiên Diệp nghe thấy thế liền hơi sửng sốt, vội ngoảnh sang nhìn.
Là Lâm Chính!