Bốp!
Trên một đống hoang tàn u ám, một đám mây đen sà xuống rồi tan ra.
Sau đó một bóng người bước ra, tiện tay ném Mạn Sát Hồng trong tay đi.
Lục cục...
Cơ thể của Mạn Sát Hồng lăn mấy vòng dưới đất rồi mới dừng lại.
Bà ta vốn đã bị thương khắp người lại càng đau đớn hơn, không khỏi hít vào khí lạnh.
Mạn Sát Hồng khó nhọc nhích người.
Tuy lúc này vết thương chi chít, nhưng công pháp bà ta tu luyện có khả năng tự chữa lành rất mạnh, chỉ trong một lát tay chân đã có thể động đậy.
Cái bóng kia đi tới bảo tọa bằng xương trắng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Mạn Sát Hồng đang nằm rạp dưới đất, ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh bỉ.
"Bà nhìn bà xem, so với con chó... thì có gì khác không?", cái bóng kia mặt không cảm xúc nói.
Mạn Sát Hồng thầm cắn răng, nhưng không phản bác.
"Lần này bà giúp đạo chủ lấy được Thái Vũ Thần Quan coi như đã lập công lao, nhưng đó là với đạo chủ chứ không phải với tôi. Bà là Ma Nữ của tôi, kết quả lại bị người ta đánh cho chạy trối chết, còn làm tổn thất ba Ma Quái, khiến tôi mất hết mặt mũi. Mạn Sát Hồng, bà nói xem... tôi nên xử lý bà thế nào đây?", cái bóng kia lạnh lùng nói.
"Tôi xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi... tôi chỉ muốn thay Thiên Ma Đạo trừ khử một số mối họa, không ngờ sự tình lại thế này".
Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói, tuy ánh mắt bà ta đầy phẫn nộ và không cam lòng, nhưng cũng không dám ho he gì, chỉ cúi gằm đầu xuống.
"Đồ ăn hại!".
Cái bóng đứng phắt dậy, đi tới trước mặt Mạn Sát Hồng, đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó giơ chân đá mạnh vào bụng bà ta.
"Hự..."
Mạn Sát Hồng bị đá bay đi, nặng nề va vào tảng đá ở gần đó, sau khi ngã lăn xuống đất thì không ngừng nôn ra máu.
"Thiên Ma Đạo ta có 13 Ma Quân, 26 Ma Nữ, một Ma Quân xứng với hai Ma Nữ, nhưng loại người như bà sao có tư cách xứng với tôi chứ? Loại người như bà sao có tư cách tự xưng là Ma Nữ? Bà là nỗi sỉ nhục của Thiên Ma Đạo, lại càng là nỗi sỉ nhục của tôi! Bà có biết vì bà mà tôi đi đến đâu cũng bị người ta coi thường, chế giễu! Bà có biết vì bà mà tôi phải chịu bao nhiêu nỗi uất ức nhục nhã không?", cái bóng kia lạnh lùng hừ mũi.
"Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..."
Mạn Sát Hồng ngừng phun máu, kêu lên đầy yếu ớt.
"Nếu không phải đạo chủ có lệnh, thì tôi đã ăn sống bà rồi! Sao có thể để bà kéo dài hơi tàn đến bây giờ chứ?".
"Thực ra bà có thể tự sát! Tại sao lại muốn sống một cách nhục nhã như vậy? Tại sao không chết luôn đi? Tại sao không tự hủy hoại thân xác, hay hiến tế thân xác cho đạo chủ?".
"Rốt cuộc là điều gì khiến một kẻ khốn khổ đáng thương như bà phải cố kéo dài hơi tàn? Tại sao?".
Cái bóng kia ngồi xổm xuống, túm lấy tóc Mạn Sát Hồng, vẻ mặt dữ tợn chất vấn.
Mạn Sát Hồng không nói gì, chỉ ngẩng khuôn mặt đầy máu lên nhìn ông ta, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Nếu ông đã muốn tôi chết như vậy, tại sao... ông còn đến cứu tôi?".
Lúc này, dường như Mạn Sát Hồng không còn sợ nữa.
Bà ta biết người này rất muốn mình chết, muốn xin tha xin lỗi cũng vô ích.
Cái bóng im lặng, rồi lạnh lùng nói: "Tôi vốn không định cứu bà, nhưng có người thích lo chuyện bao đồng dụ tôi đến đó, nếu tôi thấy chết không cứu thì chắc chắn đạo chủ sẽ trách phạt tôi".
"Có người dụ ông đến chỗ tôi?".
Mạn Sát Hồng sửng sốt, bỗng bà ta nghĩ ra gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
"Lẽ nào là..."