Đó cũng có thể xem là một biện pháp.
Nhưng nói thật, Lâm Chính không tin Bạch Họa Thủy!
Bạch Họa Thủy là một thương nhân, hơn nữa là một thương nhân rất đặc biệt.
Bà ta không suy nghĩ giống như Lâm Chính!
Nếu Bạch Họa Thủy bán đứng anh, Lâm Chính sẽ không có cách nào khác.
Đây là một canh bạc lớn, Lâm Chính không muốn mạo hiểm.
“Bạch minh chủ nói đúng, nhưng tôi cảm thấy bây giờ Thương Minh đối với tôi mà nói đã là vật trong túi, nếu thật sự phải nhờ vào sự che chở của Thương Minh thì cũng không cần Bạch minh chủ ra mặt, tôi sẽ nhờ Dịch Tiên Thiên xử lý giúp tôi”, Lâm Chính nói.
Bạch Họa Thủy sửng sốt, vội nói: “Nhưng Dịch Tiên Thiên không có quan hệ gì ở bên phía đại hội! Một Thương Minh nho nhỏ vẫn không trấn áp được Thiên Ma Đạo, cần đại hội ra mặt mới được! Cậu bảo Dịch Tiên Thiên làm sao mời được đại hội?”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ bảo Dịch Tiên Thiên từ từ tiếp xúc với đại hội, không cần bà lo!”.
“Đúng là không hiểu lòng người tốt, thôi được, cậu sẽ phải hối hận! Đúng rồi, đừng quên lời cậu nói lúc trước, ba mươi phần trăm!”.
Bạch Họa Thủy bực dọc, đứng dậy về phòng.
Lâm Chính không nói gì, ngồi trên ghế suy nghĩ.
Lúc này, Từ Thiên bước nhanh tới.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.
Từ Thiên rất khó xử nhìn về phía bên đó.
Lâm Chính căng thẳng, lập tức đứng dậy chạy ra.
Chợt thấy cửa phòng mở ra, Cực Lạc Kiếm Quân đầy vẻ tức giận, toàn thân là máu đi ra ngoài.
Lâm Chính vội nhìn vào bên trong.
Trong phòng đâu còn nhìn thấy bóng dáng mấy người của Thiên Ma Đạo, chỉ có thể nhìn thấy xác vụn và máu tươi đầy đất.
“Ông giết hết bọn họ rồi sao?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên.
“Chỉ là mấy kẻ thấp kém, chết thì chết thôi!”.
Cực Lạc Kiếm Quân thu kiếm về, bực bội: “Mấy người này cũng đáng chết! Tôi hỏi bọn họ, bọn họ lại dám không đáp. Nếu đã như vậy, tôi tiễn bọn họ về Tây Thiên!”.
“Ồ…”.
Lâm Chính đáp lại một tiếng, ánh mắt dao động.
“Thần y Lâm, những tù binh khác của cậu đâu? Giao cho tôi hết đi! Tôi sẽ thẩm vấn từng người một!”, Cực Lạc Kiếm Quân hạ giọng nói.
“Kiếm Quân đại nhân, trời đã tối, hôm nay chúng ta đã chém giết mấy bận, lại bôn ba suốt một đường cũng đã mệt. Ông nghỉ ngơi trước đi, đợi sáng ngày mai tôi sẽ giao vài người cho ông thẩm vấn”, Lâm Chính nói.
“Cũng được! Nghe đây, cậu hãy đưa vài người biết nghe lời tới đây, rõ chưa? Tốt nhất là nhiều người chút!”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay, đi thẳng ra ngoài.
Từ Thiên hơi tức giận cũng hơi nghi hoặc.
Đợi Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, ông ta mới lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, người này thật là kiêu căng! Hình như ông ta xem cậu là đàn em để sai khiến à?”.
“Không phải hình như, mà đúng là vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Từ ban đầu, ông ta đã không coi tôi như đồng minh. Người này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương cốt, ông ta làm gì để những người như chúng ta vào trong mắt”.
“Thật đáng ghét!”, Từ Thiên không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngày mai đưa mấy người qua đó?”.
“Một người cũng không đưa”.
“Không đưa qua? Nhưng… Chủ tịch Lâm, làm vậy chẳng phải sẽ khiến ông ta tức giận hay sao? Người này thực lực phi phàm, chúng ta không thể đắc tội”.
“Không thể đắc tội thì đã sao? Cực Lạc Kiếm Quân đây đâu phải thẩm vấn phạm nhân? Ông ta chỉ là đang trút giận lên người của Thiên Ma Đạo, hành hạ giết chết bọn họ mà thôi. Những người này đã đầu hàng tôi, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hứa không giết bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ chết uổng như vậy!”.
“Vậy ngày mai… làm sao cậu ăn nói với Cực Lạc Kiếm Quân?”.
“Không cần ăn nói, tối nay tôi sẽ thả người đi”.
“Hả? Thả người?”.
Từ Thiên sửng sốt.