Nghe được lời nói của Lâm Chính, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều im lặng không lên tiếng, từng đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực.
Chuyện lại có kết quả như vậy, bọn họ cũng không làm gì được.
Suy cho cùng, bọn họ là người của Thiên Ma Đạo không chuyện ác gì không làm.
Lựa chọn con đường này thật ra đã không thể quay đầu.
Chết có lẽ mới là chốn quy thuộc duy nhất của bọn họ.
“Các anh em, nếu Lâm đại nhân có chỗ khó, chúng ta cũng không cần phải cưỡng cầu. Dù gì chúng ta cũng không còn sống được lâu nữa, thay vì bị đau đớn giày vò, hoặc là bị chủ nhân ma đạo giam cầm, chịu đủ giày vò mà chết, chi bằng bây giờ tự sát, vậy ít ra có thể chết một cách nhẹ nhàng hơn”.
Lúc này, một ma nhân đứng ra nói: “Các anh em, tôi đi trước một bước đây!”.
Nói xong thì đưa tay đánh vào tim mình, định tự sát.
Những người khác của Thiên Ma Đạo lặng lẽ nhìn, không lên tiếng, không ngăn cản.
Ngược lại, bọn họ cũng vận khí kình, định bắt chước người đó tự sát ở đây.
Chết ở đây ít nhất… được sạch sẽ hơn một chút.
Nhưng ngay khi bàn tay của người Thiên Ma Đạo sắp sửa đánh nát tim.
Vù!
Một cây châm bạc đâm thẳng vào cánh tay người đó.
Cánh tay người đó đột nhiên cứng đờ.
“Lâm đại nhân?”, ma nhân đó sửng sốt.
“Lời tôi vừa nói chỉ là đứng trên lập trường chủ của Dương Hoa mà nói. Đứng trên lập trường của một bác sĩ, cứu giúp người bệnh là chức trách của tôi, tôi phải tuân thủ tâm nguyện ban đầu của mình”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người kinh ngạc.
“Vậy Lâm đại nhân, ý của cậu là…”.
“Nếu các người đã muốn ở lại, tôi sẽ cho các người cơ hội, ở lại đi!”, Lâm Chính nói.
“Tốt quá rồi!”.
“Cảm ơn Lâm đại nhân!”.
Bọn họ lập tức quỳ xuống đất, cảm kích rơi nước mắt, kích động đến mức run rẩy cả người.
“Chuyện này…”, Từ Thiên muốn nói lại thôi.
“Từ Thiên, đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Mau chóng dẫn bọn họ đi, đừng để Cực Lạc Kiếm Quân nhìn thấy! Động tác kín đáo một chút”, Lâm Chính nói.
“Vâng… Chủ tịch Lâm”.
Từ Thiên lắp bắp, chắp tay nói, sau đó dẫn những ma nhân đó rời đi.
Khoảng một tiếng sau, ông ta quay lại.
“Chủ tịch Lâm, vì sao lại giữ những người này lại? Nếu Cực Lạc Kiếm Quân phát hiện chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó làm sao giải quyết?”, Từ Thiên vội vàng nói, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
“Bọn họ có tác dụng. Thực ra giá trị của bọn họ rất lớn! Lớn hơn tưởng tượng của ông nhiều”, Lâm Chính nói.
“Bọn họ có giá trị gì được? Bọn họ đã nói tất cả tình báo mà bọn họ biết cho chúng ta! Thân phận của bọn họ ở Thiên Ma Đạo không tính là cao, biết cũng không nhiều. Theo lý mà nói hoàn toàn không có giá trị gì mới phải, không thì vì sao lúc trước Chủ tịch Lâm lại thả họ đi?”, Từ Thiên khó hiểu hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ bọn họ không hề có giá trị gì, nhưng vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện giá trị của bọn họ, cũng phát hiện ra một nhược điểm cực kỳ lớn của Thiên Ma Đạo”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Nhược điểm?”, Từ Thiên hít sâu một hơi, vội lên tiếng hỏi: “Chủ tịch Lâm, là nhược điểm gì?".
“Không vội, rồi ông sẽ biết thôi, vẫn nên đi chuẩn bị nhanh lên đi. Trời sắp sáng rồi, Cực Lạc Kiếm Quân cũng sắp ngủ dậy đi giết người rồi!”, Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi tầng hầm.
Từ Thiên hoang mang, nhưng không hỏi thêm nữa.
Trong lòng ông ta có nghi hoặc chỉ sẽ hỏi một lần, nếu còn hỏi nữa thì sẽ là mạo phạm. Nếu cái gì cũng không nói thì sẽ chỉ cho người ta ấn tượng lòng dạ thâm sâu.
Mặc dù Từ Thiên luôn phục vụ Lâm Chính, Lâm Chính cũng không xem ông ta như người ngoài, nhưng giữa cấp trên và cấp dưới ông ta vẫn biết giữ chừng mực. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!