Tên trên bức thư: Công Thâu
Thế gia Công Thâu...
Nghe nói gia tộc của họ từ thời kỳ Đường Tống đã kinh doanh sản phẩm trang điểm. Cho tới tận ngày nay, thực lực của họ đã vô cùng hùng hậu, sản phẩm cũng đứng hàng đầu trong nước.
Thực ra những công ty sản xuất sản phẩm trang điểm bình thường không thể đấu lại được họ. Tuy nhiên Tô Nhu thì khác, bản thân cô có trực giác khác lạ ở trong ngành này, biết được sản phẩm nào sẽ phù hợp với thị trường nhất, phù hợp với thẩm mỹ của giới nữ Long Quốc. Cộng thêm với sự ủng hộ của Thương Minh nên muốn phát triển cũng không phải là điều quá khó.
Lâm Chính tin, công ty của Tô Nhu chắc chắn có kẻ nằm vùng, nếu không tại sao sản phẩm còn chưa được tung ra thì gia thế Công Thâu đã vội đàn áp cô như vậy?
“Tô Nhu, mau mở thư ra xem là gì”, Lâm Chính nói.
“Được...”, Tô Nhu gật đầu nhưng vẫn do dự. Cuối cùng, cô cẩn thận mở ra.
Thế nhưng khi vừa làm vậy thì cô đã phải giật mình. Bên trong là một tấm thiệp mời.
“Điều này...”, Tô Nhu giật mình, vội vàng đọc và sau đó thì nín thở.
“Thiệp mời gì vậy?”
“Là thiệp mời hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng”.
“Hội nghị thượng đỉnh sao?”
“Đúng vậy, lần này hội nghỉ thượng đỉnh do nhà Công Thâu tổ chức. Hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng thường được tổ chức hai năm một lần. Thật không ngờ lần này làm tổ chức sớm như vậy. Hơn nữa còn mời cả em”, Tô Nhu nói.
“Gia thế Công Thâu chắc chắn là có ý đồ khác nữa. Anh thấy không cần tham gia những hội nghị vô nghĩa như thế này. Làm tốt việc của mình là được”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao được. Nếu như không tham gia thì tới khi đó không nể mặt các bậc tiền bối. Em mới phát triển mà đã kiêu căng như thế sẽ bị toàn ngành chèn ép mất. Tới khi đó chẳng phải em xong đời sao...hơn nữa em nhất định phải đi”.
“Tại sao?”
“Em định, nói chuyện với nhà Công Thâu nhường họ sản phẩm lần này”, Tô Nhu nói.
“Nhường?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đối phương đã có ý đồ như vậy, nếu như không nhường thì chúng ta không được yên đâu. Vì sự an toàn của gia đình, em nên từ bỏ thì hơn. Nếu người không còn thì kiếm bao nhiêu tiền cũng có ý nghĩa gì chứ?”, Tô Nhu cười chua chát.
Lâm Chính không biết phải trả lời thế nào.
“Tiểu Thanh”.
“Có ạ, chủ tịch có gì cần dặn dò?.
“Lập tức gọi điện báo cho nhà Công Thâu, tôi sẽ tham gia hội nghị đúng giờ”, Tô Nhu nói.
“Điều này...vâng ạ”, Tiểu Thanh gật đầu, quay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên phức tạp. Anh không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến thế..
“Tô Nhu, hội nghị lần này anh đi cũng em”, anh nói.
“Anh cũng đi à?”, Tô Nhu giật mình nhưng sau đó gật đầu: “Cũng tốt, có anh thì em cũng yên tâm hơn. Anh cũng đừng quá lo lắng, chúng ta có thân phận của Thương Minh mà, nhà Công Thâu không dám làm gì chúng ta đâu”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu nhưng vẫn cảm thấy bất an.
“Hội nghị thượng đỉnh khi nào bắt đầu?”
“Ngày mai”.
“Nhanh vậy à? Vậy chúng ta nhanh chuẩn bị đi”.
“Giờ sửa soạn, chiều sẽ xuất phát”, sau khi quyết định thì Tô Nhu lập tức đặt vé máy bay.
Lâm Chính tính toán và cho rằng Thiên Ma Đạo cũng sẽ không tấn công quá nhanh vì họ vừa mới bại trận, thế nên anh dặn dò Mã Hải xong liền cùng Tô Nhu bay đi.