Tô Nhu chưa bao giờ thấy một thế trận nào lớn như vậy. Cô bàng hoàng. May mà có Lâm Chính. Anh kéo cô ngồi xuống trước một chiếc bàn.
Căn phòng rất lớn, bên trong có nhiều bàn trà nhỏ, ghế so pha, thậm chí là cả chỗ đánh bóng bàn.
Các ông chủ đang uống trà đàm đạo. Mọi người nói chuyện rất nhỏ. Bầu không khí vô cùng hài hòa
Có tới tám người phục vụ. Tôi Nhu và Lâm Chính vừa ngồi xuống thì một người phục vụ đã bước tới: “Hai vị muống uống gì ạ?
“Nước”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cho tôi một ly cafe”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vâng! Đợi một chút ạ”, người phục vụ gật đầu. Thế nhưng người này vừa định rời đi thì bỗng có một giọng nói vang lên: “Chuẩn bị cho cô đây một ly Blue Lover đi”,
Tô Nhu và Lâm Chính giật mình, vội quay qua nhìn. Họ phát hiện đó chính là Trương Mina.
“Cô...Trương Mina...chào cô”, Tô Nhu căng thẳng đứng dậy.
“Xem ra tôi cũng còn chút danh tiếng nhỉ. Cô vẫn còn nhận ra tôi, nhưng không biết cô là...”, Trương Mina mỉm cười.
“Tôi tên Tô Nhu, là người phụ trách tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành. Cô Mina, tôi là fan của cô đấy”, Tô Nhu kích động.
“Tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành sao”, Trương Mina chau mày nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Hóa ra là chủ tịch Tô, tôi còn tưởng là người mẫu nào cơ, đang định tìm cô để nhờ đi catwalk cơ đấy”.
“À...catwalk sao? Tôi...không biết đi!” Tô Nhu tỏ ra lúng túng.
“Không sao, cô muốn catwalk thì tôi có thể dạy. Cô là sếp thì chắc là tới tham gia hội nghị rồi. Cô mà catwalk tôi không mời nổi đâu, coi như tôi chưa nói gì nhé”, Trương Mina mỉm cười.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì biết là Trương Mina đang đùa mình nên cảm thấy vui. Cô luôn cho rằng nữ vương của giới thời thượng là người vô cùng khó tính. Giờ xem ra chẳng qua là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Lúc này, Trương Mina đột nhiên lên tiếng: “Chủ tịch Tô, tôi thấy dáng cô đẹp vậy, dù không catwalk nhưng nếu mặc thử vài bộ tôi thiết kế thì chắc là cũng đẹp lắm. Tôi muốn mời cô thử, rồi để tôi chụp hình, như vậy có được không?”
“Thử đồ sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi gần đây thiết kế vài mẫu mới, chắc chắn là hợp với cô. Tôi muốn chụp vài tấm làm bìa tạp chí mới nhất. Không biết cô có đồng ý không? Đương nhiên có thù lao, 500 nghìn tệ một tấm, giá này tương đương với siêu mẫu hạng A đấy”, Trương Mina mỉm cười.
“Điều này...”, Tô Nhu dao động.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Cô Trương, thật ngại quá, vợ tôi không có hứng thú, cô tìm người khác đi”.
Dứt lời, Trương Mina giật mình. Tô Nhu cũng bất ngờ nhìn Lâm Chính. Cô định lên tiếng nhưng Lâm Chính khẽ ra hiệu. Tô Nhu liền im lặng.
Ra khỏi nhà, cô khá tin tưởng Lâm Chính. Bởi vì anh cũng đã giải vây nguy hiểm cho cô không ít lần. Hơn nữa cô phát hiện ra Lâm Chính rất tỷ mỉ, năng lực quan sát cũng rất mạnh. Chuyện nào mà mập mờ là anh nhìn ra ngay.
Trương Mina tỏ ra không vui nhưng vẫn cố che giấu. Cô ta mỉm cười: “Đây là chồng của chủ tịch Tô sao? Chào anh. Anh thật là có phúc, lấy được một cô vợ đẹp thế này. Thật đúng là khiến không ít người ngưỡng mộ”
“Cảm ơn đã quá khen”.
“Không cần, tôi chỉ là muốn nói rằng, vẻ đẹp của người phụ nữ ngắn ngủi lắm. Nhân lúc vợ anh đang đẹp nhất, tôi nghĩ nên ghi lại vẻ đẹp này. Tới lúc cô ấy già đi, muốn lưu giữ cũng lại là điều xa xỉ”, Trương Mina mỉm cười.