“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt, vội vàng nhìn ra ghế sau.
Lúc này mới phát hiện Lâm Chính đã ngồi trên đó từ lúc nào không hay.
Trừ anh ra, bên cạnh còn có một người phụ nữ mặt mũi sưng vù dính đầy máu.
Đó không phải Trương Mina thì là ai?
“Lâm Chính, anh… anh làm gì vậy?”.
Tô Nhu ngạc nhiên hô lên, cực kỳ kinh hãi.
“Đừng nhiều lời, người ở đây rất phức tạp, lên đây trước đi”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu nhìn các phóng viên ở không xa đang chuẩn bị đến phỏng vấn các ông lớn ở đại hội thượng đỉnh, vội vàng chui vào xe ô tô, xe lái ra ngoài.
“Đi đâu?”.
Người đàn ông bệnh tật ngồi ở ghế lái phụ hỏi.
“Anh chuẩn bị đưa vợ tôi đi đâu?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông im lặng không nói.
Lâm Chính hừ một tiếng, nói với tài xế: “Đến nhà họ Tần!”.
Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông biến đổi.
Chẳng lâu sau, hắn lại khôi phục bình tĩnh, nói: “Lâm Chính, xem ra anh đã hỏi được điều gì đó từ người phụ nữ này đúng không? Anh giỏi lắm, dám đi đến nhà họ Tần! Đúng là đàn ông!”.
“Cậu chủ, tôi không có, tôi không nói gì cả! Cậu chủ, cậu hãy tha thứ cho tôi!”, Trương Mina sốt ruột, liên tục hét lên, sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Con ả đê tiện! Ngậm miệng vào! Đợi chuyện này qua đi, xem tôi xử lý cô thế nào!”, người đàn ông phẫn nộ quát.
Trương Mina mặt trắng bệch, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
“Anh vẫn nên nghĩ cho mình đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thế à? Nếu anh muốn đến nhà họ Tần, tôi nghĩ câu nói này thích hợp với anh hơn”, người đàn ông cười nói.
Tô Nhu nghe ra điều bất thường, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh đừng lỗ mãng, chúng ta mau mau đi tìm cảnh sát giúp đi!”.
“Tìm cảnh sát? Em muốn báo cảnh sát bắt bọn họ hay bắt chúng ta? Đừng quên đây không phải Giang Thành, mà là Thiên Hải!”, Lâm Chính liếc cô, nói.
Tô Nhu sững người, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta rời khỏi đây, mau mau về Giang Thành”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn muốn thế nào?”.
“Bọn họ ức hiếp vợ tôi, dám nhắm vào vợ tôi, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!”.
“Anh điên rồi sao? Một mình anh làm sao tính sổ với bọn họ? Anh muốn chết hay sao?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng nói.
“Yên tâm đi Tiểu Nhu, anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Anh…”, Tô Nhu sốt ruột đến mức trào nước mắt.
Cô biết Lâm Chính thay đổi rất lớn.
Cô đã không nhìn thấu người chồng của mình nữa.
Cô phát hiện người chồng luôn bị cô coi thường này không những y thuật càng lúc càng giỏi, mà cũng càng lúc càng giỏi đánh đấm.
Nhưng lần này người Lâm Chính phải đối phó không phải là đám lưu manh ngoài đường xó chợ gì đó, mà là người của thế gia có thể trò chuyện cùng Công Thâu Kinh trên hội nghị thượng đỉnh.
Người này dám ngông cuồng như vậy, tất nhiên thế tộc đằng sau hắn không phải tầm thường!
Người như vậy dựa vào một mình Lâm Chính thì có thể làm được gì?
Tô Nhu biết mình không khuyên được, bèn cắn răng, dứt khoát hét lên với tài xế: “Anh hãy mau lái ra quốc lộ 320”.
“Ra quốc lộ?”, tài xế ngạc nhiên, cũng vô cùng khẩn trương.
“Ra đến quốc lộ, các người cút xuống xe cho tôi!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Cô định thả những người này trên quốc lộ, sau đó cô và Lâm Chính sẽ lái xe về Giang Thành.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu cười nhẹ: “Tiểu Nhu, em định cướp xe bỏ chạy sao? Như vậy người ta chắc chắn sẽ tìm cảnh sát bắt chúng ta! Anh mau đưa chúng tôi đến nhà họ Tần đi! Anh phải dùng tốc độ nhanh nhất lái đến đó, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi của cậu chủ anh xuống trước, sau đó lột da anh!”.
Tài xế nghe vậy sợ đến mức bay mất hồn, đạp ga thẳng tiến đến nhà họ Tần.
Xe đột nhiên tăng tốc làm Tô Nhu suýt chút nữa ngã nhào. Đợi đến khi cô hoàn hồn, xe đã gần đến nhà họ Tần…
“Anh sẽ phải hối hận vì quyết định của anh!”.
Người đàn ông nghiến răng, dữ tợn nói.