“Cái gì? Ma nhân?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc.
Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc, đột nhiên tiến tới, nghiêm túc hỏi: “Cậu có chắc đó là ma nhân?”.
“Chắc chắn thưa Tôn Giả, chúng tôi thật sự đã phát hiện ma nhân, nhưng số lượng bọn họ không nhiều, chúng tôi đang dốc sức truy bắt đám ma nhân đó!”, đệ tử đó vội nói.
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả lóe sáng, quay đầu nói: “Thánh Nữ!”.
“Có đệ tử!”, Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức chắp tay.
“Ta lệnh cho con không tiếc bất cứ giá nào, phải bắt được đám ma nhân đó! Nghe đây, ta muốn người sống! Nhất định phải bắt sống! Nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả quát lên.
“Vâng, sư tôn!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức đáp lại, sau đó quay lưng dẫn người rời đi.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không đi theo mà nhìn quanh, sau đó lao vọt tới phía Bắc của đảo.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Lâm Chính ở trong bóng tối thấy vậy cũng đuổi theo.
Nhưng khó hiểu là Thần Hỏa Tôn Giả lại hành động rất kín đáo.
Ông ta cố tình tránh những đệ tử trên đảo, đi trong bóng tối, không bay trên không trung mà chỉ chạy bằng hai chân. Hơn nữa, bước chân rất nhẹ, dường như đang cố tình che giấu gì đó.
Nhìn đến đó, vẻ mặt Lâm Chính đột nhiên kích động, trở nên nghiêm túc hơn.
Chẳng lâu sau, Thần Hỏa Tôn Giả đến một hang động trước ngọn núi lớn phía Bắc.
Ngọn núi lớn phía Bắc có hơn một trăm hang động, nhiều hang động thông xuống lòng đất.
Trong những hang động này chôn cất thi hài của một số đệ tử ưu tú, người tầm thường không được phép đến gần, chỉ có ngày tế bái mỗi năm chỗ này mới được mở ra.
Thần Hỏa Tôn Giả dừng lại trước những hang động đó, nhìn quanh một vòng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Chính nheo mắt, lập tức nấp sau một thân cây to, che giấu khí tức, thậm chí dừng cả hô hấp, không dám lộ ra chút âm thanh nào.
Thần Hỏa Tôn Giả quan sát xung quanh ba bốn phút, thấy xung quanh không có người mới bay vọt vào trong một hang động.
Lâm Chính không vào, mà đợi ở bên ngoài.
Anh tin chắc trong hang động này có một bí mật nào đó!
Một bí mật rất lớn!
Một bí mật đủ để người Thiên Ma Đạo không dám tấn công người của đảo Thần Hỏa.
Bây giờ anh phải kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ khi nào Thần Hỏa Tôn Giả từ trong đó ra, anh mới có thể yên tâm vào trong dò xem bí mật là gì!
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng chui ra khỏi đó.
Rõ ràng vẻ mặt ông ta nhẹ nhõm hơn trước kia nhiều. Sau khi rời khỏi hang động, ông ta bay lên cao, lao vọt về phía phát hiện tung tích của ma nhân, nhìn dáng vẻ đó có lẽ là định đích thân ra tay bắt ma nhân!
Lâm Chính vẫn ẩn nấp sau thân cây to, dõi theo trên bầu trời xanh, nhìn bóng dáng Thần Hỏa Tôn Giả đi xa dần.
Nhưng anh vẫn chưa hiện thân.
Trong lòng anh hơi bất an, cũng hơi do dự.
Cuối cùng, anh quyết định đợi ở đây thêm năm phút nữa.
Lâm Chính nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm trong đầu.
Vù!
Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả vừa mới rời đi xa đột nhiên lại quay về, đáp xuống trước hang động.
Lâm Chính mở bừng mắt ra.
Quả nhiên!
Thần Hỏa Tôn Giả có tính đa nghi, cuối cùng ông ta vẫn quay về!
Nếu lúc nãy Lâm Chính hiện thân đi vào trong, chỉ sợ đã bị Thần Hỏa Tôn Giả bắt tại chỗ!
Lâm Chính hồi hộp nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả.
“Xem ra đám ma nhân kia chưa phát hiện ra nơi này, quả nhiên là mình đa nghi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lẩm bẩm, sau đó cất bước bay vọt lên trời.
Lần này, ông ta đã thật sự rời đi.