Quả nhiên là có bảo bối.
Lâm Chính mừng rỡ.
Nhưng vì vụ nổ dữ dội khiến cả ngọn núi lung lay.
Quan tài kia cũng rung lắc theo, nắp quan tài phía trên rơi ra, đập mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt.
Ting!
Tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong quan tài.
Lâm Chính biến sắc.
Quả nhiên!
Quan tài đó là thiết bị cảnh báo!
Nhưng vì chất liệu của bia mộ, nếu không biết ngăn bí mật nằm ở đâu mà phá mở, chắc chắn sẽ khiến nó cảnh báo.
Nơi này không thể ở lâu.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lấy bảo bối lấp lánh ánh sáng thần đó, chui ra khỏi hang động, chạy trốn.
“Khốn nạn! Tên trộm to gan, dám trộm cắp ở đảo Thần Hỏa! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phẫn nộ gào lên, vang vọng khắp hòn đảo.
“Nghe đây, mau phong tỏa đảo Thần Hỏa! Không cho bất cứ ai rời khỏi hòn đảo!”.
“Mau điều động tất cả mọi người truy nã, bắt lấy dư nghiệt Thiên Ma Đạo ở trên đảo!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
“Nhất định không được để bọn họ chạy trốn!”.
“Giết! Giết! Giết!”.
Toàn bộ đảo Thần Hỏa sục sôi.
Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng tức giận, ban lệnh cảnh giới cao nhất.
Đảo Thần Hỏa bị phong tỏa gần như ngay lập tức.
Cao thủ của đảo Thần Hỏa chia ra đứng quanh đảo, canh giữ lối ra vào hòn đảo này một cách nghiêm ngặt.
Đợi đến khi Tôn Giả đảo Thần Hỏa đến hang động thì chỉ thấy chiếc quan tài tan tác và bia đá đã nứt.
“Lật tung đảo lên cho tôi, phải tìm bằng được tên súc sinh lấy cắp thần vật của tôi! Tôi sẽ lột da rút xương hắn ra, tôi muốn khiến hắn vĩnh viễn phải chịu nỗi đau lửa đốt! A!”.
Tiếng tức giận truyền khắp hòn đảo.
Ngay cả Lâm Chính vừa quay về phòng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của Thần Hỏa Tôn Giả.
“Thần y Lâm! Cậu về rồi sao?”.
Thấy Lâm Chính chui vào phòng như một cơn gió, Dịch Quế Lâm mừng rỡ, lại hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc có chuyện gì mà loạn như vậy?”.
Lâm Chính đầy vẻ nghiêm túc, vừa cởi quần áo của Dịch Quế Lâm ra vừa hỏi: “Dịch Quế Lâm, ông có tin tôi không?”.
“Thần y Lâm nói vậy là ý gì? Dịch Quế Lâm tôi luôn tôn cậu làm thầy, đi theo cậu, một lòng trung thành, sao tôi lại không tin cậu được?”, Dịch Quế Lâm nghiêm túc nói.
“Vậy được, nếu đã như vậy, tiếp theo tôi làm gì ông cũng đừng phát ra tiếng, cũng đừng nghi ngờ, được không?”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm cứ việc làm, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp!”, Dịch Quế Lâm nói.
“Vậy được!”.
Lâm Chính nhanh chóng mặc áo quần của mình vào, đồng thời đặt Dịch Quế Lâm lên giường, sau đó lấy một chiếc khăn lông ra, xé một mảnh nhỏ, cuộn lại đưa đến trước mặt Dịch Quế Lâm.
“Cắn chặt vào!”.
Dịch Quế Lâm không dám do dự, lập tức cắn chặt nó.
Lâm Chính cầm kim châm đâm vào thần kinh của ông ta, nhỏ giọng nói: “Tôi dùng châm bạc làm giảm cảm giác đau của ông, nhưng không thể giảm hết toàn bộ. Lát nữa có thể ông vẫn sẽ thấy đau một chút, ông hãy chịu đựng một lúc, đừng lên tiếng!”.
Dịch Quế Lâm lập tức gật đầu.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, cầm dao phẫu thuật lên, sau đó mở áo phần bụng của Dịch Quế Lâm ra, dùng dao rạch bụng của ông ta.
Dịch Quế Lâm lập tức mở to mắt, không thể tin nổi. Cơn đau kịch liệt ập đến, đau đến mức toát mồ hôi ròng ròng, toàn thân run rẩy.
Sau đó Lâm Chính nhét thần vật mình mang về vào bụng Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm đau suýt ngất đi.
Giờ phút này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ.
Thần y Lâm… rốt cuộc định làm gì?