Nghe thấy vậy sắc mặt Tôn Giả tối sầm. Lửa giận trong đôi mắt ông ta bốc lên ngùn ngụt như muốn thiêu cháy tất cả. Người của đảo Thần Hỏa sợ hãi, đồng loạt quỳ phụp xuống.
“Xin Tôn Giả bớt giận”.
“Xin Tôn Giả bớt giận”, đám đông kêu lên, không dám ngẩng đầu
“Tôn Giả, xem ra đồ của ông không có ở chỗ tôi rồi”.
Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi có ý tốt tới đây trị thương cho ông, vậy mà ông hết lần này tới lần khác nghi ngờ tôi, sỉ nhục tôi. Tôn Giả, ông coi tôi là gì thế? Tôi là kẻ thù của các người đúng không?”
“Thần y Lâm, bản tôn không có ý đó”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận.
“Đủ rồi, Tôn Giả, tôi chịu đủ rồi”.
Thần y Lâm lạnh lùng nói: “Nếu các hạ đã không chào mừng tôi thì được giờ tôi đưa người đi”.
“Thần y Lâm đợi đã, có gì từ từ nói chuyện”.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức ngăn lại: “Lần này là do tôi không đúng, đảo Thần Hỏa có kẻ trộm, bảo vật bị mất, bản tôn tức quá nên suy nghĩ không thấu đáo. Thần y Lâm, đừng nghĩ nhiều”.
Thần Hỏa Tôn Giả chưa từng hạ mình như vậy bao giờ. Lâm Chính rất muốn cứ thể bỏ đi. Thế nhưng lúc này mà nhất quyết bỏ đi thì có khi lại khiến ông ta sinh nghi.
Một lúc sau anh khẽ hừ giọng: “Thần Hỏa Tôn Giả, đối với chuyện vừa xảy ra tôi cũng rất thông cảm. Nhưng tôi hi vọng ông có thể kiểm soát tính tình của mình, tôi không hi vọng có lần sau nữa”.
Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình. Tên này điên rồi sao, dám lên mặt dạy đời như vậy?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng tức lắm nhưng vẫn cố gắng kìm chế. Dù sao thì thần y Lâm cũng là người duy nhất có thể chữa được bệnh cho ông ta. Thế nhưng dù anh nói vậy thì ông ta vẫn không loại trừ anh ra khỏi danh sách những kẻ tình nghi.
Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, không hề đáp lại. Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ dẫn theo một đám người bước vào.
“Bắt được tên trộm chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
“Điều này...”
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự, lập tức quỳ phụp xuống: “Sư Tôn tha tội, đám ma nhân rất giảo hoạt, chúng tôi đã tìm xung quanh khu vực phát nổ nhưng không thấy gì. Sau đó chúng tôi nhận được tin đám ăn trộm đã phá vỡ hàng phòng ngự trên biển, rời khỏi đảo rồi”
“Cái gì? Một lũ vô dụng, phế vật”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận, đạp vào bụng Thần Hỏa Thánh Nữ.
Bụp...Cô ta lập tức bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống bức tường khiến bứt tường nát vụn. Cô ta lăn vài vòng, nôn ra máu, vùng bụng bấy nhầy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều tái mặt. Những cao thủ khác tỏ ra sợ hãi vô cùng, vội vàng dập đầu.
“Tôn Giả bớt giận"
“Tôn Giả tha mạng”, đám đông run rẩy.
“Đuổi theo cho tôi, không cần biết là phải tìm tới chân trời góc bể nào cũng phải đuổi bằng được cho tôi! Nhanh”.
Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên.
“Vâng, tôn giả”, đám đông lập tức quay người lao đi, trông vô cùng chật vật
“Tôn Giả, xem ra bảo vật đã bị đám ma nhân lấy đi rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Chân tướng chắc là rõ rồi nhỉ?”