“Chủ tịch Lâm, đây là cái gì?”, Vệ Hỏa tò mò hỏi.
“Tịnh Thế Bạch Liên!”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Nó… Nó chính là Tịnh Thế Bạch Liên?”.
Vệ Hỏa đột nhiên lắp bắp, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Xem ra anh đã từng nghe qua, nhưng lại chưa thấy qua!”, Lâm Chính nói.
Vệ Hỏa run rẩy, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, khẽ nói: “Tôi cũng chỉ nghe những người lắm chuyện nhắc tới sau chiến dịch ấy, nói là vật này có sức mạnh hủy diệt đất trời! Một khi giải phóng sức mạnh, núi sông sẽ nứt vỡ, đất trời đều tan nát, thần hồn cũng tiêu tan! Vật này là vũ khí giết người đấy!”.
“Thiên Ma Đạo có ghi chép gì về nó không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thuộc hạ không biết, cấp bậc của thuộc hạ quá thấp… Có lẽ Mạn Sát Hồng đại nhân biết một chút gì đó!”, Vệ Hỏa nói.
Bọn họ đã biết Mạn Sát Hồng cũng đến nương nhờ Lâm Chính.
Mạn Sát Hồng đến đây đã củng cố lòng tin của đám người Vệ Hỏa.
Mặc dù Mạn Sát Hồng đã suy sụp, nhưng chung quy cũng là một Ma Nữ.
Ngay cả Ma Nữ cũng đã đầu hàng Lâm Chính, chứng tỏ lựa chọn của bọn họ là đúng.
“Tôi biết rồi, anh lui xuống đi”, Lâm Chính thở ra một hơi, cất Tịnh Thế Bạch Liên đi, định về Giang Thành rồi sẽ nghiên cứu kỹ hơn.
Máy bay đến Giang Thành vào ba giờ chiều.
Đám người Mã Hải đích thân đến sân bay đón, đồng thời báo cáo công việc mấy ngày anh đi vắng.
Dịch Quế Lâm thì được đưa đến Học viện Huyền Y Phái điều trị.
“Hai ngày nay người Thiên Ma Đạo không đến gây chuyện chứ?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không có, người của chúng ta đã tăng cường phòng bị, người của Thiên Ma Đạo tạm thời không có bất cứ hành động gì, Chủ tịch Lâm yên tâm”, Mã Hải cười đáp.
“Vậy thì tốt”.
“Chủ tịch Lâm, chuyện cầu viện… thế nào rồi?”, lúc này Từ Thiên ở ghế phó lái thận trọng hỏi.
“Thành công rồi! Tôi nghĩ người Thiên Ma Đạo sẽ gặp rắc rối nhanh thôi”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người nghe vậy, lập tức mừng rỡ.
“Thật tốt quá!”.
“Vẫn là Chủ tịch Lâm nghĩ được cách!”.
Mọi người thở phào một hơi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Mã Hải, tôi muốn ông làm một chuyện. Chuyện này phải làm kín đáo, đừng để bất cứ ai biết, cũng đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài!”.
Thấy Lâm Chính trịnh trọng như vậy, Mã Hải đang lái xe không khỏi sửng sốt: “Chủ tịch Lâm, chuyện gì vậy?”.
“Ông hãy triệu tập một nhóm nhân viên nghiên cứu hoặc nhà khoa học ưu tú phân tích một vật cho tôi. Tôi cần ông hoàn thành trong vòng một ngày, sau khi phân tích hãy nộp báo cáo cho tôi ngay!”.
“Là vật gì?”.
“Cái này!”.
Lâm Chính lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra.
Từ Thiên nâng mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc.
“Thần vật…”.
“Bắt tay làm đi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả và Lâm Chính có sự khác biệt rất lớn.
Nói cách khác, Thần Hỏa Tôn Giả có một tật xấu rất lớn.
Đó là ông ta quá tin tưởng vào năng lực bản thân, song lại quá xem thường những người tay trói gà không chặt đó.
Thật ra sức mạnh của một người không phải nằm ở chỗ người đó nắm được bao nhiêu võ lực, quyền lực, mà là ở năng lực của người đó.
Người có năng lực tất nhiên lớn mạnh.
Thần Hỏa Tôn Giả không thể hoàn thành việc tu sửa và phân tích Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng Lâm Chính tin rằng những nhân viên nghiên cứu khoa học có kiến thức uyên bác đó nhất định có thể phân tích được nó một cách triệt để.
Sau khi giao Tịnh Thế Bạch Liên cho Mã Hải, Lâm Chính lê thân thể mệt mỏi về Dương Hoa, định nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng không lâu sau, Từ Thiên đột nhiên sốt sắng xông vào văn phòng.
Lâm Chính vừa ngả lưng xuống ghế sofa chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc đột nhiên mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Người của Thiên Ma Đạo… đến rồi!”.