TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2611 QUỶ MÔN BÁT CHÂM!

Đại sư Huyền Sâm không do dự, lập tức lấy châm bạc ra cứu chữa.

Các đồ đệ đi theo ông ta cũng bắt tay vào hỗ trợ.

Cổ Hạo ngầm hiểu giải tán tất cả mọi người đi, chỉ còn ông ta và vợ đứng ở bên cạnh quan sát.

Châm bạc lần lượt cắm lên người thiếu trang chủ bởi thủ pháp tinh xảo của đại sư Huyền Sâm.

Châm của ông ra rất kỳ diệu, mỗi lần dùng một châm sẽ có một luồng khí đen lượn lờ trên châm bạc, người khác nhìn vào phải chậc lưỡi khen lạ.

Châm bạc không ngừng được sử dụng, mồ hôi trên trán của đại sư Huyền Sâm cũng càng lúc càng nhiều.

Dường như càng châm về sau, mỗi một châm lại càng khó hạ xuống.

Đồ đệ ở cạnh vội vàng lau mồ hôi cho ông ta.

Nhịp thở của đại sư Huyền Sâm dần dần trở nên gấp gáp hơn, tay cầm châm bạc cũng run rẩy không ngừng.

Châm thứ nhất!

Châm thứ hai!

Châm thứ ba!

Châm thứ tư!

Châm thứ năm!

Năm châm đầu đều được thi triển chỉ trong vòng mấy phút.

Nhưng đến châm thứ sáu, đại sư Huyền Sâm khó mà hạ châm.

Châm bạc kề ngay trán thiếu trang chủ, không ngừng xoay tròn, nhưng đầu châm lại khó có thể đâm vào.

Cứ kéo dài như vậy tròn mười phút, châm bạc mới đâm vào được.

Tay của đại sư Huyền Sâm cũng đã trở nên cứng đờ.

Ông ta chưa dừng lại, lập tức rút châm, tiếp tục châm thứ bảy.

Châm này mất đến hai mươi phút!

Những người khác xem mà chảy mồ hôi tay, tim cũng vọt lên tận cổ họng.

Khi châm thứ bảy hạ xuống, cơ thể của đại sư Huyền Sâm bắt đầu lảo đảo.

Đồ đệ ở cạnh vội vàng đỡ ông ta.

“Không được từ bỏ ở đây!”.

Đại sư Huyền Sâm cắn chặt răng, gương mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc, cầm châm thứ tám lên tiếp tục châm.

Lần này thì mất nửa tiếng đồng hồ.

Dường như ông ta đang tham gia một trận tranh đấu, một trận chém giết.

Khí kình toàn thân ông ta đều được điều động, ngón tay cầm châm bạc không ngừng có luồng khí màu đen toát ra, bao phủ cây châm bạc còn mảnh hơn sợi tóc kia.

Cuối cùng!

Châm cuối cùng cũng đã xong.

Phù!

Đại sư Huyền Sâm ngã ngồi xuống ghế, dường như không còn chút sức lực nào nữa.

Đệ tử ở cạnh vội vàng dâng trà thơm lên, lau mồ hôi, xoa bóp chân cho ông ta.

“Đại sư Huyền Sâm, ông còn ổn chứ?”, Cổ Hạo vội hỏi.

“Tôi… Tôi không sao…”.

Đại sư Huyền Sâm uống hớp trà, thở dốc nhè nhẹ, đáp: “Tiếp theo phải xem hiệu quả của Quỷ Môn Bát Châm rồi!”.

Cổ Hạo và vợ nghe vậy, nhìn về phía con trai mình với ánh mắt lấp lánh.

Cổ Liên ở ngoài cửa cũng lặng lẽ quan sát, tim đập thình thịch.

Quỷ Môn Bát Châm!

Đây là tuyệt kỹ thành danh của đại sư Huyền Sâm!

Có thần châm bậc này hỗ trợ, người trên giường sao có thể có chuyện gì được?

Cổ Hạo và vợ ông ta tràn đầy lòng tin.

Cổ Liên vừa mừng vừa lo.

Anh trai mình có thể khỏi bệnh đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng cô ta cảm thấy mình có lỗi với thần y Lâm.

“Lần này phải giải thích với thần y Lâm thế nào đây?”.

Cổ Liên thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đúng lúc đó.

“Ư… Phụt!”.

Người nằm trên giường đột nhiên rùng mình, sau đó phun ra máu tươi, cơ thể co giật, không ngừng nôn ra máu.

“Hả?”.

Hai vợ chồng Cổ Hạo sững sờ.

Cổ Liên cũng đứng ngây tại chỗ.

“Không hay!”.

Đại sư Huyền Sâm vội vàng giữ chặt người trên giường, vội vàng châm cứu cùng các đệ tử.

Bọn họ bận rộn, không ngừng sử dụng châm bạc, thuốc thang.

Một lúc lâu sau mới giúp anh ta hồi phục bình thường.

Nhưng lúc này, thiếu trang chủ có vẻ như đã bị giày vò mất nửa cái mạng, hơi thở yếu hơn nhiều.

“Đại sư, con trai tôi… nó sao rồi?”, giọng Cổ Hạo khô khốc, dè dặt hỏi.

“Xem ra Quỷ Môn Bát Châm… không phát huy được hiệu quả gì”.

Đại sư Huyền Sâm thở dài, bất lực nói.

Đọc truyện chữ Full