"Thần y Lâm, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này. Thiếu trang chủ bệnh nặng, tính tình của trang chủ cũng ngày một kém đi...mong cậu lượng thứ”.
Trưởng thôn bước tới trước mặt Lâm Chính, cúi người nói bằng vẻ áy náy.
“Ông không cần tự trách mình, chuyện này không liên quan tới ông” Lâm Chính cười nói.
“Thần y Lâm độ lượng, đích thân tới chữa bệnh cho thiếu trang chủ đúng là không khác gì Bồ Tát sống. Chỉ đáng tiếc, trang chủ lại đối đãi với thần y Lâm như vậy, thật là bất công. Hầy, thần y Lâm, sơn trang chúng tôi nợ cậu. Nhà họ Thiệu chúng tôi cũng nợ cậu”, trưởng thôn lại thở dài.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Lúc này, Thiệu Quyên cầm một giỏ trứng tới, ngượng ngùng đưa cho Lâm Chính: “Thần y Lâm, nhà chúng tôi không có gì đáng giá, chỉ có duy nhất giỏ trứng này. Cảm ơn anh đã trị bệnh cho tôi. Xin anh hãy nhận lấy”.
“Cô Thiệu Quyên đừng khách sáo. Cũng không có gì, cô có lòng là được rồi, không cần phải tặng đồ”, Lâm Chính từ chối.
“Thần y Lâm, anh nhất định phải nhận lấy, nếu không tôi sẽ thấy không yên tâm. Anh là người đã cứu sống tôi mà”, Thiệu Quyên vội nói tiếp.
“Đúng vậy thần y Lâm, cậu nhận lấy đi. Mặc dù không đáng giá nhưng đó là tấm lòng của Thiệu Quyên”, trưởng thôn nói.
Lâm Chính thấy không thể từ chối bèn nhận lấy. Một lúc sau anh điềm đạm nói tiếp: “Mọi người đừng coi tôi là người tốt gì, lần này tôi tới sơn trang thực ra là vì một món đồ”.
Trưởng thôn giật mình: “Thần y Lâm tới vì món đồ gì vậy?”
“Ông là người ở đây thì chắc là biết về Chấn Kim chứ?”, Lâm Chính nói.
“Chấn Kim?”, trưởng thôn tái mặt, sau đó khẽ nói: “Đó là vật báu của sơn trang chúng tôi…thần y Lâm…cậu cần thứ đó làm gì?”
“Thực không giấu gì, tôi cần Chấn Kim để phục hồi một bảo vật cơ quan. Bảo vật này liên quan tới tính mạng người nhà tôi nên tôi mới cần gấp Chấn Kim để phục hồi như thế”.
Trưởng thôn trầm mặc, một lúc sau thở dài: “Thần y Lâm, lần này chắc cậu công cốc rồi. Cậu không giấu tôi thì tôi cũng không giấu cậu. Thực tế sơn trang chúng tôi có Chấn Kim, nó nằm trong tay trang chủ, chỉ là trang chủ còn coi trọng thứ đó hơn mạng sống của mình. Chúng tôi định dùng Chấn Kim tạo ra một thanh kiếm tuyệt thế. Chấn Kim vốn đã hiếm, chỉ có thể tạo ra được lưỡi kiếm. Làm thân kiếm còn không đủ. Nói thật, cậu muốn có được Chấn Kim là điều không thể".
“Vậy thì phải xem xem trang chủ coi trọng Chấn Kim hơn hay là coi trọng con trai ông ta hơn”, Lâm Chính nói.
Trưởng thôn giật mình. Đột nhiên, ông ta nghĩ tới điều gì đó bèn nói: “Thần y Lâm, nếu trang chủ không cầu cứu cậu…thì…cậu định làm thế nào?”
“Ông cảm thấy tôi nên làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Mặc dù tôi ở trong thôn nhà họ Triệu nhưng cả thôn này đều là người của sơn trang. Đương nhiên chúng tôi sẽ cân nhắc cho nơi đây. Hi vọng cậu có thể từ bỏ, nhưng với tính cách của cậu thì chắc là không. Cậu có ơn với Thiệu Quyên, tôi là trưởng thôn, khắc ghi ân tình của cậu nên tôi sẽ không ngăn cả cậu, thế nhưng tôi cũng khuyên cậu, thực lực của sơn trang rất mạnh, đừng vì một món đồ mà để mất mạng”, trưởng thôn thở dài.
“Ông cảm thấy nếu tôi cướp…thì sẽ không cướp được đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.