TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2633 "BÀ MUỐN LẤY SAO?

Bốp!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Cơ thể Cổ Hạo lập tức bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống bên cạnh.

Ông ta đã không đứng dậy được nữa, trong miệng không ngừng phun ra máu, trên trán có một vết kiếm đỏ tươi.

"Ồ?".

Kiếm Si lão tổ có chút ngạc nhiên nhìn Cổ Hạo: "Cậu không bị kiếm khí của bổn tọa chém làm đôi sao? Đúng là thần kỳ!".

Bà ta nhìn chằm chằm cơ thể của Cổ Hạo một lúc lâu, hình như nhận ra gì đó, lập tức giơ tay vung kiếm.

Xẹt!

Áo của Cổ Hạo bị một luồng kiếm khí cách không xé thành mảnh vụn, để lộ một bộ nhuyễn giáp màu bạc ở bên trong.

"Hóa ra là vậy! Đây chắc hẳn là Ngân Ti Nhuyễn Giáp nhỉ? Không ngờ lão già kia không cho chôn thứ này cùng, mà để lại cho cậu! Ha ha, thú vị, thú vị!".

"Trang chủ!".

Người của sơn trang Cổ Kiếm vội chạy tới, đỡ Cổ Hạo dậy, ai nấy tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

"Bố!".

Cổ Liên nước mắt lưng tròng nhào tới, ôm lấy Cổ Hạo kêu lên: "Bố, bố tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì..."

"Chồng ơi", người phụ nữ ở bên cạnh cũng nước mắt giàn giụa, vô cùng đau khổ.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, các cậu không chịu giao Chấn Kim, thì tôi sẽ tự lấy, tôi không có nhiều thời gian để lằng nhằng với các cậu đâu!".

Kiếm Si lão tổ cười khẩy, đằng đằng sát khí đi về phía này.

"Chết tiệt!".

Cổ Liên vừa giận vừa cuống, nhìn bố mình đã bị thương nặng, và người mẹ đang bị ép buộc, cô ta bất ngờ nhặt mẩu kiếm gãy rơi ở bên cạnh Cổ Hạo lên, vẻ mặt đầy quyết tuyệt, muốn xông tới liều mạng với Kiếm Si lão tổ.

"Cô hai, cô làm gì vậy?".

Người của sơn trang Cổ Kiếm cuống lên.

"Tôi liều mạng với bà ta!".

Cổ Liên tức giận kêu lên, đang định xông tới.

"Đừng mà!".

"Cô hai, dừng tay!".

Mọi người cuống cuồng kêu lên.

Cổ Hạo cũng trợn to mắt, đang định lên tiếng, nhưng bây giờ ông ta đang bị thương nặng, ngay cả việc mở miệng nói cũng rất khó khăn.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bỗng đè tay Cổ Liên xuống.

Cổ Liên run lên, ngoảnh phắt lại.

"Thần y Lâm!", cô ta ngạc nhiên kêu lên.

"Chăm sóc bố cô đi, chỗ này giao cho tôi", Lâm Chính bình thản nói.

"Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến anh...", Cổ Liên cụp mắt nói.

"Tôi đã nói rồi, cô là người của tôi, bà ta muốn giết cô, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Tôi biết mình không thể khuyên được cô, nên tôi chỉ có thể giúp cô giải quyết rắc rối này", Lâm Chính nói.

Cổ Liên ngẩng phắt lên, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.

Trong lòng cô ta gợn sóng, nhất thời không biết nên nói gì.

"Này, Kiếm Si lão tổ đúng không? Chấn Kim mà bà cần đang ở trong tay tôi!".

Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cao giọng kêu lên, đồng thời lấy Chấn Kim ra đặt trong lòng bàn tay, cho mọi người nhìn.

Ánh mắt của Kiếm Si lão tổ lập tức khóa chặt lấy Chấn Kim.

"Đây chính là Chấn Kim sao? Chỉ nhìn một cái đã thấy không phải đồ tầm thường... Tốt! Tốt! Tốt lắm! Không ngờ Chấn Kim lại ở trong tay cậu. Chàng trai, nếu cậu đưa nó cho tôi, thì tôi sẽ cho cậu được toàn thây", Kiếm Si lão tổ cười nói.

"Bà muốn lấy sao?", Lâm Chính mỉm cười nói: "Được thôi, hãy thả đại sư Huyền Sâm và trang chủ phu nhân ra trước đã".

"Thả người!".

Kiếm Si lão tổ không chút do dự, lập tức vung tay lên.

Người bên kia lập tức buông kiếm trong tay ra.

Đám người đại sư Huyền Sâm vội chạy về bên này.

"Mẹ!".

Cổ Liên kêu lên, ôm chầm lấy người phụ nữ đang loạng choạng chạy tới, nước mắt giàn giụa.

Người của sơn trang Cổ Kiếm đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ai nấy vẫn nơm nớp lo sợ.

Dù sao cũng chưa giải quyết được Kiếm Si lão tổ thì coi như chưa loại bỏ được nguy cơ.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thần y Lâm trẻ tuổi này.

Nhưng anh... có thể là đối thủ của Kiếm Si lão tổ hay không?

Đọc truyện chữ Full