“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ bàng hoàng.
Những đệ tử đứng sau bà ta trố tròn mắt.
Tất cả đều sững sờ.Chuyện gì thế này? Đây là ...kiếm khí mà Lâm Chính đã phóng ra sao? Kiếm khí khủng khiếp như vậy không biết là mạnh hơn Cổ Hạo biết bao nhiêu lần.
Đám đông kinh hãi. Cổ Hạo cũng trố tròn mắt.
Ầm ầm...Kiếm khí vần vũ, đè lên người Kiếm Si lão tổ.
Bà ta tái mặt, vung thanh kiếm trong tay lên. Một hình thù hiện ra chặn đứng kiếm khí của Lâm Chính. Thế nhưng kiếm khí của anh vẫn không bị phá vỡ. Nó hóa thành vô số đường kiếm khí nhỏ đổ về phía người bà ta.
Kiếm Si lão tổ lập tức lùi về sau.
Vụt...Bà ta biến mất. Kiếm khí dội xuống đất, biến chỗ bà ta vừa đứng thành một cái hố.
Đợi tới khi bà ta xuất hiện lại thì đã đứng sau một gốc cây rồi. Bà ta chưa kịp đứng vững thì một bóng hình nhanh như điện xẹt tiếp cận và chém về phía bà ta. Kiếm Si lão tổ né đòn, lao tới đường dốc gần đó.
Bóng hình như hồn ma kia không ngừng tiếp cận bà ta, tấn công dồn dập, không cho bà ta có cơ hội thở. Đòn tấn công như vũ bão khiến bà ta không kịp đánh trả. Lúc này bà ta mới ý thức được rằng người thanh niên này không hề đơn giản.
Không thể nương tay nữa rồi. Bà ta lập tức phản công. Nhưng đối phương đã quá quen với chiêu này của bà ta, kiếm khí phát ra lúc này đã tăng gấp 10 lần.
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ cảm thay da đầu tê dại. Bà ta thu kiếm, lùi về.
Thanh kiếm chém xuống, một đường kiếm khí dài cả trăm thước bùng nổ, xuyên quay khu rừng trước mặt, phóng thẳng tới ngọn núi ở phía xa.
Đám đông trố tròn mắt. Cái cây đang đứng đó bị chém làm hai, đổ rầm xuống đất.
Ngay sau đó...
Rầm...Ngọn núi ở phía xa cũng bị bổ làm hai. Đất đá rơi rầm rầm, cả không gian chấn động...
Người của sơn trang trố tròn mắt. Cổ Hạo run rẩy, mặt tím ngắt. Nhát kiếm quá mạnh. Dù ông ta có sử dụng toàn bộ sức lực thì cũng không thể đạt được hiệu quả như thế.
“Điều này...đây chính là thực lực của thần y Lâm sao?”
“Bố, bố vẫn còn muốn đối đầu với thần y Lâm chứ?”, Cổ Linh nín thở, khẽ nói.
Cổ Hạo không nói gì, chỉ nhắm mắt nghĩ tới những điều Cổ Linh vừa nói. Đến cả Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt Kiếm Trận còn bị Lâm Chính phá vỡ cơ mà, ông ta cảm thấy ớn lạnh.
“Không...không thể đối đầu được”, ông ta cố gắng đứng dậy và nói ra vài từ.
Người của sơn trang cũng đồng loạt gật đầu. Một người đáng sợ như vậy thì ai còn dám đối đầu chứ. Đối đầu khác gì tự tìm tới cái chết? Nhìn Lâm Chính với uy lực khủng khiếp đó đến cả Kiếm Si lão tổ cũng phải tái mặt.
“Người trẻ à, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, bà ta nói bằng giọng khàn khàn, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Bà nên dốc sức ra đi, nếu không tôi lo là chưa tới vài chiêu thì bà đã ngoẻo rồi đấy”, Lâm Chính thu kiếm về.
“Cậu nói đúng, đúng là tôi nên nghiêm túc hơn. Có điều tôi cũng nhận ra hình như cậu không biết dùng kiếm”, bà ta đáp lại.
“Cái gì?”, hiện trường bàng hoàng.