TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2639 “TÔI KHÔNG HỀ SỈ NHỤC BÀ”.

“Tôi không hiểu”, Lâm Chính ôm bụng, chật vật đứng dậy, lau máu khóe miệng. Anh rút ra vài cây châm, đâm vào người mình.

“Tôi không hiểu kiếm thuật và tôi cũng không có ý định thăm dò cái gọi là kiếm đạo", sau vài nhát châm, Lâm CHính hồi phục lên nhiều.

“Vậy cậu dùng kiếm đấu với tôi sao? Sao không dùng thứ mà cậu giỏi? Tôi nghe nói về y võ của cậu. Cậu có thể dùng châm làm thành vũ khí. Vậy mà giờ cậu làm thế này, có khác gì tự tìm tới cái chết không?”, Kiếm Si lão tổ thản nhiên nói.

“Tôi dùng kiếm là vì tìm một hướng đi khác. Mặc dù không phải là kiếm đạo nhưng kiếm đạo thế gian, thiên biến vạn hóa, cũng không thể rời khỏi gốc rễ của nó. Tôi đang tìm tới khả năng mà mình chưa biết”, anh điềm đạm nói.

“Nực cười, nói như vậy thì cậu đấu với bổn tọa vẫn chưa dùng hết sức à? Cậu đang lấy bổn tọa ra để thử nghiệm cho cái gọi là đạo của cậu đấy à?”, Kiếm Si lão tổ tức tới mức bật cười.

Bà ta cảm thấy bản thân đang bị khinh thường. Không có một ai dám có thái độ như vậy với bà ta.

Đây là một sự sỉ nhục. Bà ta không thể chịu đựng được. Lâm Chính không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt thanh kiếm lên, nhìn nó.

“Huyền Tinh Kiếm…bị gãy như vậy sao?”, ông cụ trước đó của sơn trang bàng hoàng. Đám đông cũng không dám tin.

“Mặc dù Huyền Tinh Kiếm là bảo kiếm nhưng so với thanh kiếm trong tay Kiếm Si lão tổ thì vẫn còn cách xa lắm. Kiếm Si lão tổ đánh nam dẹp bắc, vì vậy đương nhiên kiếm pháp của bà ta là mạnh nhất. Giữa hai người họ chênh lệch quá lớn”, Cổ Hạo thở dài.

“Giờ kiếm đã bị gãy, chúng ta lấy năng lực thật sự ra để đấu đi”, Kiếm Si lão tổ nheo mắt.

“Không! Tôi sẽ dùng thanh kiếm này đấu tiếp với bà”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn”

“Dùng một thanh kiếm gãy để đấu với sư tôn? Cậu đang khinh thường sư tôn của tôi phải không?”

“Chết tiệt. Đúng là đồ không biết trời cao đất dày, lát nữa nhất định tôi sẽ rút gân cậu”, đệ tử của Kiếm Si lão tổ hét lớn.

“Sao tôi có thể dùng kiếm gãy để đấu nhau được, tôi không tự tin tới mức đó”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy cậu lấy kiếm gì?”, bà ta hỏi.

“Chính thanh kiếm này. Dù nó gãy rồi nhưng chỉ cần chữa là được”.

Lâm Chính cười nói, rồi quay qua hỏi: “Có ai có keo hồ hay dây rợ gì không?”

“Hả?”, tất cả đều trố tròn mắt. Kiếm gãy...dùng keo dán lại sao? Sỉ nhục người khác cũng vừa phải thôi chứ?

“Tôi....tôi có...”, một người đệ tử bừng tỉnh, run rẩy kêu lên, sau đó lấy từ trong túi ra một sợ dây, đưa cho Lâm Chính.

“Cảm ơn”, Lâm Chính nhận lấy, dùng dây quấn quanh thanh kiếm. Một lúc sau, thanh kiếm đã được buộc chắc lại.

Nhìn tới đây, Kiếm Si lão tổ bốc hỏa. Bà ta cười lạnh lùng: “Được, được lắm thanh niên. Cậu quả nhiên ngông cuồng. Bản tôn đã tung hoành khắp cả cái nước Long Quốc này mà chưa từng thấy ai như vậy. Hôm nay tôi không giết cậu thì e rằng tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa”.

“Tôi không hề sỉ nhục bà”.

Lâm Chính điềm đạm nói: “Ngược lại, tôi còn nghiêm túc hơn cả khi nãy nữa”.

“Ý cậu là gì?”, Kiếm Si lão tổ chau mày. Thấy Lâm Chính giơ thanh kiếm lên, chĩa về phía mình thì bà ta giật mình.

Vụt! Một tia lửa từ thanh kiếm phóng ra, bao lấy thân kiếm.

“Cái gì?”

“Ngọn lửa này”.

“Là dị hỏa, là dị hỏa”.

“Ôi trời ơi, thần y Lâm...sở hữu cả dị hỏa sao?”

Đám đông thất kinh.

Đọc truyện chữ Full