Tình trạng thê thảm của Thần Hỏa Thánh Nữ khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Không ai ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại dám ra tay với Thần Hỏa Thánh Nữ thật.
Dù sao đó cũng là đồ đệ một tay ông ta dạy dỗ!
Người của Dương Hoa đều cảm thấy không tin nổi.
Khi Thần Hỏa Tôn Giả dẫn người đi vào nông trang, ánh mắt Lâm Chính cũng đanh lại.
Cơ thể Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn ổn, không bị xâm hại, nhưng tay chân bị gãy, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, tu vi đã bị phế. Không những vậy, cô ta còn bị bắt uống thuốc độc, lúc này cả người cô ta vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
Lâm Chính còn phát hiện, di chứng của thuật Hỏa Viêm trong cơ thể cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Có lẽ Thần Hỏa Tôn Giả không những phế bỏ tu vi của cô ta, mà còn phế cả thiên phú của cô ta!
Cả đời này Thần Hỏa Thánh Nữ không thể tu luyện thuật Hỏa Viêm được nữa!
Thần Hỏa Tôn Giả không có biểu cảm gì đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Trên bàn toàn là cao lương mỹ vị.
Lâm Chính ngồi ở đối diện, yên tĩnh uống trà.
Phịch!
Thần Hỏa Thánh Nữ bị hai người của đảo Thần Hỏa ném đại xuống đất.
Đầu tóc cô ta rối bời, toàn thân đầy máu, không thể cử động, chỉ có thể gian nan mở mắt nhìn đôi giày của Lâm Chính, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Không cần làm đến mức đó chứ, tốt xấu gì cũng là đồ đệ của ông”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Từ thời khắc cô ta phản bội tôi, cô ta đã không còn là đồ đệ của tôi nữa, mà là kẻ địch của tôi. Con người tôi xưa nay đối đãi với kẻ địch đều không nương tay, nếu không phải muốn đưa cô ta đến gặp cậu, tôi đã luyện chết cô ta từ lâu”, Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh nói.
“Thế à? Vậy ông đưa cô ta đến cho tôi xem là có ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi muốn cho cậu biết, kết cục của việc phản bội tôi là gì! Làm kẻ địch của tôi sẽ có hậu quả gì!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lộ ra vẻ dữ tợn trong đôi mắt, đột nhiên vung tay tới trước.
Vèo!
Thần Hỏa Thánh Nữ ở dưới đất như được khí kình bao bọc, lơ lửng bay lên.
Thần Hỏa Tôn Giả chộp lấy, giữ chặt cần cổ đầy máu của cô ta, sau đó bắt đầu dùng sức.
“Ư… A…”.
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng gian nan nấc lên, trên mặt đau đớn bật khóc, trong mắt ngấn nước.
Cô ta muốn xin tha, muốn cầu cứu.
Nhưng giờ phút này, mọi thứ đều trở thành hi vọng xa vời.
Trong lòng bàn tay của Thần Hỏa Tôn Giả dần dần dâng lên nhiệt độ cao, dường như muốn dùng lửa thiêu sống Thần Hỏa Thánh Nữ.
Có vẻ Thần Hỏa Thánh Nữ đã phát hiện ra ý đồ của Thần Hỏa Tôn Giả, há to miệng, giãy giụa kịch liệt.
Trong mắt cô ta tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng… cô ta đã không còn cách nào khác, như con dê nằm yên đợi chết.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Tôn Giả, dừng tay đi, đừng giết người này, giao cho tôi!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Ồ?”.
Thần Hỏa Tôn Giả xua tan nhiệt độ trong tay, hờ hững nhìn Lâm Chính: “Cậu đang cầu xin tôi?”.
“Không, tôi đang ra lệnh cho ông”, Lâm Chính đốt điếu thuốc, lạnh lùng nói.
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày.
“Khốn nạn! Thần y Lâm, cậu là cái thá gì mà dám ra lệnh cho Tôn Giả chúng tôi?”.
“Muốn chết! Ngông cuồng!”.
“Tôi nhất định sẽ lột da rút gân cậu! Khiến cậu chết không toàn thây!”.
Người của đảo Thần Hỏa ở phía sau phẫn nộ mắng chửi, ai nấy toát ra sát khí, chỉ muốn lao tới giết Lâm Chính ngay.
“Ồn ào!”.
Lâm Chính đột nhiên nghiêm mắt lại, nhìn về phía đám người đó.
Trong nháy mắt, một luồng khí thế to lớn từ trên trời giáng xuống, giáng thẳng lên người bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Bọn họ không kịp đề phòng, ai nấy bị đè nằm sấp xuống đất, không thể động đậy.