TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2656 "NẾU TÔI KHÔNG RÚT THÌ SAO?

Lần này, Thần Hỏa Tôn Giả không muốn tin cũng phải tin.

Dù sao ngay cả thứ này đối phương cũng có, nếu không vì sửa Tịnh Thế Bạch Liên thì anh lấy để làm gì?

"Tôi đúng là tiểu nhân, nhưng cũng chỉ vì mạng sống của mình thôi".

Lâm Chính cất Chấn Kim đi, cầm lấy Tịnh Thế Bạch Liên, bình thản nói: "Tôn Giả đại nhân, thực ra tôi không muốn đối đầu với ông! Nói thật là việc nuốt dị hỏa cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Mục đích chính tôi đến Lưu Viêm Trũng cũng không phải là vì dị hỏa, nhưng tôi đã nhận được truyền thừa nên không thể bỏ được. Với tính tình của ông, nếu biết tôi có dị hỏa thì chắc chắn ông sẽ giết tôi! Tôn Giả, tôi không hề muốn đối đầu với ông, mà là ông muốn đối đầu với tôi! Thực ra chúng ta không cần phải làm vậy!".

"Không cần phải làm vậy? Hừ! Cậu vừa muốn làm đĩ lại vừa muốn lập bia à? Cướp Tịnh Thế Bạch Liên của tôi thì chớ, bây giờ lại nói không muốn đối đầu với tôi? Cậu coi tôi là ai hả? Mặc cho cậu đùa giỡn sao?", Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng tức giận.

Nếu không phải Lâm Chính đang cầm Tịnh Thế Bạch Liên thì ông ta đã lao tới từ lâu rồi.

"Tôn Giả bớt giận, tôi cũng chỉ là tự bảo vệ bản thân thôi! Tôi và Thiên Ma Đạo đã trở thành kẻ thù, Thiên Ma Đạo có ý đồ diệt trừ Giang Thành của tôi. Lúc này mà tôi không có gì để phòng thân thì chỉ có đường chết, nên mới bất đắc dĩ lấy Tịnh Thế Bạch Liên này", Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Hừ, nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là đồ ăn cắp vô liêm sỉ", Thần Hỏa Tôn Giả cười khẩy.

"Tôi thừa nhận".

Lâm Chính gật đầu: "Nhưng bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay tôi, Thần Hỏa Tôn Giả, sở dĩ tôi nhiều lời với ông như vây là vì không muốn giết ông, dù sao thì Thiên Ma Đạo mới là người tôi cần đối phó thực sự. Bây giờ, tôi muốn ông lập tức thả Thần Hỏa Thánh Nữ ra, sau đó dẫn người của ông rời khỏi địa phận Giang Thành, trở về đảo Thần Hỏa. Nghe đây, tôi không phải đang thương lượng, mà là hạ lệnh với ông, chắc ông nghe rõ rồi chứ?".

"Nếu tôi không rút thì sao?", Thần Hỏa Tôn Giả khẽ quát, khí kình toàn thân bắt đầu dao động.

Hiển nhiên ông ta vẫn chưa muốn từ bỏ.

Dù sao ông ta cũng là Thần Hỏa Tôn Giả!

Cứ thế tiu nghỉu rời đi, sao ông ta có thể cam lòng?

Nhưng Lâm Chính cũng không phải là hạng người nhân từ mềm lòng!

Anh lập tức chụp lấy Tịnh Thế Bạch Liên kia, tế ra Hồng Mông Long Châm, đâm vào người để tăng cường khí ý, đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết, phát động dị hỏa, tiến vào trạng thái chiến đấu.

"Vậy ông có thể thử xem", Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Tôn Giả im lặng, nhìn Lâm Chính với ánh mắt lạnh lẽo, dường như muốn xuyên thấu anh.

Lâm Chính không chút sợ hãi nhìn lại, mắt không chớp một cái, sặc mùi khiêu khích.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt và cổ quái.

Mọi người đều nín thở, tim đập dồn dập.

Cho dù là người bên ngoài nông trang cũng cảm nhận được sự nặng nề ngột ngạt này.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Sát khí của Thần Hỏa Tôn Giả bỗng biến mất tăm, khí kình cuồn cuộn cũng lắng xuống.

"Tôn Giả!".

Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều kinh ngạc nhìn ông ta.

"Đi thôi!".

Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.

Ai nấy đều tỏ vẻ khó tin, nhưng không hỏi thêm câu nào.

Dù sao... đó cũng là Tịnh Thế Bạch Liên!

Một khi phát động thì đủ để san bằng Giang Thành.

Bọn họ lấy gì để chống lại chứ?

"Lựa chọn sáng suốt đấy, Tôn Giả", Lâm Chính mỉm cười.

"Còn cậu sẽ phải hối hận với lựa chọn của mình", Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói: "Tin tôi đi, Lâm Chính, sẽ có một ngày tôi lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên, lấy lại mọi thứ thuộc về tôi, Thần Hỏa Tôn Giả tôi nói được làm được. Còn ân oán giữa chúng ta thì sớm muộn cũng được tính toán rõ ràng!".

Đọc truyện chữ Full