TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2670 KHÔNG MỘT AI ĐƯỢC PHÉP LÊN NÚI HẾT”.

Nghe đội trưởng Đoạn nói vậy, Lâm Chính bèn sờ cằm suy nghĩ.

“Đội cứu viện lần này là đội nào vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Đội Long Huyền – đội quân tinh nhuệ nhất ở phía Tây. Tổng cộng có 17 triệu người. Trong đó có 1000 người là những binh vương được chọn từ khắp nơi tập hợp lại. Sức chiến đấu của họ cực lớn, chọn bất cứ ai ra thì cũng đều có thể liệt vào hàng những cao thủ của giới võ đạo”, đội trưởng Đoạn nói.

Thực ra lúc anh ta nhận được tin này thì cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Quân đoàn Long Huyền ở phía Tây rất ít khi xuất quân. Đội quân này cũng là một trong những con át chủ bài của Long Quốc, nhận được sự quan tâm rất nhiều. Nhất cử nhất động của họ đều ảnh hướng tới tình hình quốc gia, vì vậy nhiệm vụ chính của họ thường là đi huấn luyện, rất ít khi tham gia vào chuyện của địa phương vùng miền.

Thật không ngờ lần này điều động cả quân đoàn Long Huyền - một đội quân siêu cấp. Có đội quân này, đội trưởng Đoạn không còn cảm thấy đám quái vật ăn thịt người trên núi kia quá đáng sợ nữa.

Lâm Chính im lặng, sau đó gật đầu: “Xem ra phía nhà nước nắm bắt thông tin cũng nhanh nhạy đấy”.

“???”, đội trưởng Đoạn giật mình.

“À không có gì", Lâm Chính cười.

“Vậy à?”, đội trưởng Đoạn cũng không nghĩ ngợi nhiều. Thế nhưng tâm trạng của Lâm Chính thì vô cùng nặng nề.

Giới chức trách Long Quốc nhanh nhạy hơn anh nghĩ nhiều. Có lẽ họ nhận được tin ở đây xuất hiện người của Thiên Ma Đạo nên mới cử đội quân siêu cấp tới. Có đội quân này thì chắc chắn việc đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tuy nhiên cũng không được khinh thường quân địch vì đó cũng là đội quân tinh nhuệ nhất của Đào Thiên Tam.

Nếu mà giết nhau thì cả hai sẽ bùng bị tổn hại, thậm chí còn gây ra một cuộc chiến lớn.

Tới khi đó chuyện bé xé ra to thì Lâm Chính sẽ lại rơi vào thế bị động. Hơn nữa…một khi điều đó xảy ra thì anh cũng bị bại lộ.

Anh không hi vọng sẽ có kẻ nào lọt khỏi lưới của anh, vì điều đó sẽ gây bất lợi cho chính anh. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đội trưởng Đoạn, anh có thể liên hệ với người phụ trách của quân đoàn Long Huyền không?”

“Sao thế?”, đội trưởng Đoạn giật mình.

“Lập tức truyền đi mệnh lệnh của tôi, nói với bọn họ đừng lên núi. Chỉ cần bao vây xung quanh là được, sau đó đưa những người dân trên núi này rời đi, không một ai được phép lên núi hết”.

“Điều này...được thần y Lâm, tôi sẽ lập tức gọi điện cho người phụ trách...có điều...chúng tôi rút được, còn những tăng nhân này thì sao...”

“Yên tâm, tôi sẽ xử lý. Giờ lập tức đưa người rời đi”.

“Được”, đội trưởng Đoạn không dám do dự vì dù sao Lâm Chính cũng có địa vị rất cao hơn nữa thực lực lại như vậy nên anh ta cũng cảm nhận được sự bất thường của chuyện này. Anh ta gọi người rút xuống và phong tỏa ngọn núi.

“Anh không đi ạ?”, cô bé được bố mẹ bế lên xe, sà ra cửa sổ, nhìn chăm chăm Lâm Chính đang đứng trước Vân Đoan Tự.

“Anh còn phải đối phó với người xấu nữa. Hiểu Hiểu xuống núi trước đi nhé”, Lâm Chính cười.

“Vâng, vậy Hiểu Hiểu ở dưới đợi anh”, cô bé gật đầu.

“Thần y Lâm không cùng xuống với chúng tôi sao?", người đàn ông bước tới hỏi.

“Không, ở đây vẫn chưa giải quyết xong, mọi người mau đi đi”, Lâm Chính cười nói.

Người đàn ông gật đầu, quỳ gối trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi tên là Tiết Cường, ơn nghĩa hôm nay, Tiết Cường khắc ghi trong lòng, nếu thần y Lâm cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi”

Nói xong người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp. Lâm Chính nhận lấy rồi chau mày, trầm giọng: “Tôi biết rồi, mọi người đi trước đi”.

“Vâng, thần y Lâm bảo trọng”, Tiết Cường đứng dậy, cúi người trước Lâm Chính rồi rời đi.

Đọc truyện chữ Full